Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 99 : Khỏi hẳn

Ngày đăng: 09:52 18/04/20


Edit: Dật Phong



Beta: Yến Phi Ly



Sinh mệnh là gì? Vấn đề này nếu để Nam Thiệu — người từ nhỏ đã bắt đầu tiếp thu kế hoạch giáo dục tốt đẹp cùng với tư chất bản thân cũng không quá kém trả lời, đại khái cũng có thể nói lưu loát trên dưới một trăm ngàn từ, từ tự nhiên cho đến khoa học kỹ thuật, thần thoại đến triết học, tinh thần đến vật chất, từ xưa đến nay, từ phương diện ngôn ngữ nói đến bất tận. Nhưng sinh mệnh là cái gì, vô luận là ARN hay ADN, gien hay là tế bào, hay là đất sét do thần linh nặn ra, linh hồn thân thể, đủ việc đủ loại, với đại đa số người thì đó là một khái niệm tồn tại rõ ràng nhưng cũng cực kỳ trừu tượng, bởi vì không có bao nhiêu người sẽ cả ngày cầm kính hiển vi quan sát tế bào phân chia, lại càng không phải tất cả mọi người đều có tín ngưỡng tôn giáo, cho nên sinh mệnh ư? Thực ra chính là sống mà thôi.



Vấn đề này giống như là hỏi “Tôi là ai?” vậy, nói ra sẽ nhận được phần lớn ánh nhìn như nhìn kẻ ngốc. Vì thế, đối với đáp án của vấn đề này, người có dị năng sinh mệnh — Nam Thiệu đang suy nghĩ đến đầu choáng não trướng mà không có kết quả, cũng chẳng có ai chỉ bảo nên chỉ có thể hoàn toàn bỏ qua không tìm hiểu nữa. Hắn nghĩ hắn chỉ cần hiểu được dị năng phải dùng như thế nào là đủ rồi, còn về nó có phải dị năng sinh mệnh gì đó hay không thì không quan trọng. Chỉ khi mình và người mình quan tâm sống sót mới có thể tự hỏi vấn đề càng sâu xa, đây là điều mà người có đầu óc đều hiểu rõ. Mà dị năng của hắn trên phương diện này thoạt nhìn vẫn có chút tác dụng.



Dị năng chảy qua chỗ bị thương trong ngực và bụng của Trương Dịch, những vết rạn khuyết thiếu lực sinh mệnh thật nhỏ vẫn luôn không bị phát hiện đã lộ ra, tinh thần Nam Thiệu rung lên, bắt đầu chống cự lại sức hấp dẫn của lực sinh mệnh vây quanh mình, tập trung dị năng, trực tiếp bổ sung vào giữa những vết rạn ấy, giống như bồi đắp lại phần không trọn vẹn. Rõ ràng là vết rạn còn nhỏ hơn sợi tóc cố tình lại cứ như hố đen không đáy, cuồn cuộn không dứt mà hấp thu năng lượng sinh mệnh mà hắn chuyển qua, nhưng làm thế nào cũng không đầy.



Nam Thiệu đã hơi lo lắng, không thể duy trì niềm tin tràn đầy như trước khi chữa trị nữa. Mãi đến tận khi dị năng cạn kiệt, vết rạn rốt cuộc cũng dần hiện lên sắc trắng nhạt, tuy rằng nhạt hơn xung quanh rất nhiều nhưng cũng làm cho hắn nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ ra nụ cười. Có lẽ là không dễ làm như trong tưởng tượng, nhưng sự thật chứng minh là có hiệu quả. Vì thế đưa tay cầm lấy tinh hạch đã chuẩn bị ở một bên, vừa hấp thu vừa tiếp tục.



Hóa ra sau khi bị loài sinh vật do động thực vật hợp thể cổ quái kia nuốt vào, bởi vì dị năng đặc thù, hắn không chỉ giữ được tính mệnh mà còn thu hoạch được năng lượng sinh mệnh nồng đậm trước nay chưa từng có, giúp dị năng đột phá. Sau khi đột phá, những đám sương bao bọc sinh vật hay hắn vẫn tự gọi là lực sinh mệnh đột nhiên trở nên rõ ràng hơn, giống như đôi mắt cận thị 10 độ giờ chỉ còn 5 độ vậy, thứ vốn chỉ là một đống mờ mờ ảo ảo nay toàn bộ đều hiện ra hình dáng, nếu cố thêm chút nữa có lẽ còn có thể xác nhận xem người đứng cách xa 100 mét có phải đang cười hay không. Khi đó lần đầu tiên hắn biết ngoài vị trí tinh hạch thì lực sinh mệnh trong cơ thể sinh vật phân bố cũng khác nhau, chỗ bị thương nhạt màu thậm chí là thiếu hụt, chỗ không bị thương thì đậm đặc, cũng vào lúc đó hắn bắt đầu nghĩ ra phương án trị liệu cho Trương Dịch.


Trương Dịch vốn còn đang buồn bực sao tự nhiên hắn lại im lặng như vậy, lúc này mới hiểu được, nhất thời giống như có ánh mặt trời chiếu vào trong lòng, ấm áp dào dạt thoải mái nói không nên lời, nếu không phải thật sự để trong lòng, sao có thể ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng chú ý?



“Tôi cảm thấy bây giờ đã rất tốt rồi.” Anh nói, tựa hồ sợ Nam Thiệu không tin nên lại nhấn mạnh thêm một câu nữa “Chưa từng tốt đến vậy.” Chân của anh cũng đã được Nam Thiệu chữa khỏi, thân thể tràn ngập sức sống, cảm thấy như trẻ ra cả chục tuổi, vì thế tóc trắng hay đen đã không còn quan trọng.



Nam Thiệu cẩn thận đánh giá anh vài lần, trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười xán lạn “Tốt lắm, nhưng vẫn có thể tốt hơn.” Cuối cùng, đột nhiên nói thêm một câu “Anh Dịch, anh rất đẹp trai.” Không còn cảm thấy già nua không có tinh thần giống như lúc trước, giờ nhìn anh tràn ngập sức sống, nhưng vẫn có nét tang thương từng trải, Trương Dịch tràn ngập mị lực của người đàn ông thành thục khiến cho Nam Thiệu càng nhìn càng yêu.



Trương Dịch thình lình được khen một câu, mặt hơi nóng lên, bàn tay đang nắm tay Nam Thiệu không khỏi xiết chặt, cảm nhận khớp ngón tay thô ráp cứng rắn của đối phương, cố giữ vững bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn rồi trả lời “Cậu cũng rất đẹp.”



Nam Thiệu nhất thời vui như hoa nở.



“Hai cậu đủ chưa! Biết các cậu anh tuấn, tiêu sái, đẹp trai phơi phới không biên giới rồi, còn không nhanh lăn xuống đây!” Kiều Dũng ở phía dưới nghe không nổi nữa, hét lớn, theo sau đó chính là tiếng mọi người ồn ào cười đùa.



Trương Dịch và Nam Thiệu lúc này mới nhớ bọn họ đã đi tới hành lang rồi, quay mặt nhìn nhau, nhớ lại tình cảnh vừa rồi, không khỏi bối rối, nhưng sau đó cũng nhịn không được mà cười ha hả vô cùng vui vẻ.