Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 1 : Ăn ké

Ngày đăng: 11:02 30/04/20


Sau đó liền dừng động tác trong tay, cầm viên hạt đào nhìn kỹ. Ngoại hình cực kỳ xinh đẹp, trên tròn dưới thon như hình một trái tim, hoa văn vỏ ngoài như được điêu khắc chạm rỗng, màu sắc thoáng hiện màu phấn hồng, mặt ngoài bóng loáng mà no đủ. Lắc nhè nhẹ, dường như có thể nghe thấy thanh âm lay động của nhân đào bên trong.



Nếu nói trước đây Trương Thư Hạc có chút phản cảm phiền chán đối với chuyện đạo gia, còn từng nói giỡn những thứ cha vẽ là phù quỷ vẽ, nhưng lúc này thì nửa phần cũng không dám coi thường.



Chỉ cần nhìn ba món đồ này được giấu bên trong tượng đá Linh Bảo Thiên Tôn ẩn mật như thế, thì tuyệt đối không phải là vật bình thường, rất có thể có liên quan tới đạo gia.



Tuy Trương Thư Hạc không vừa mắt thư tịch đạo học bày đầy trong phòng sách của cha, nhưng ít nhiều cũng xem qua một số phim quỷ ma, mỗi khi cương thi đạo trưởng khai đàn, sau khi vẽ phù đều sẽ phun lên một ngụm tinh huyết (phần máu chứa tinh hoa trong cơ thể), uy lực của phù đó nhất định sẽ tăng nhiều, một số khí cụ cũng như thế.



Mà tinh huyết trên cơ thể người, trên đầu lưỡi là tinh thuần nhất. Lúc này Trương Thư Hạc lập tức cắn xuống đầu lưỡi, chùi ra từ khóe miệng một giọt máu bôi lên hạt đào trong tay. Giọt máu vừa mới dính lên vỏ ngoài, tựa như nước gặp phải bọt biển, bị hút hết nửa phần cũng không còn.



Nửa ngày sau, thấy nó vẫn không có động tĩnh gì, Trương Thư Hạc lại nhìn thêm một lần, thậm chí soi dưới ánh sáng bên ngoài, vẫn là bộ dáng trước đó. Sau khi lắc vài cái, lại không nghe thấy thanh âm nhân đào trong hạt, không khỏi ngừng tay.



Đang định đứng dậy đi tìm thứ gì đó đập một chút thử xem, đột nhiên từ trong góc sô pha truyền đến thanh âm một bài nhạc, y cả kinh, thân thể cứng đờ, sau khi ý thức được là gì, mới quay đầu lại nhìn qua. Trời biết y đã mười năm rồi chưa từng cầm qua điện thoại di động, bởi vì ở mạt thế, thứ này không có nửa phần tác dụng.



Sau chút do dự, liền chuyển hạt đào trong tay qua lòng bàn tay trái, sau đó tìm ra điện thoại di động từ trong kẽ sô pha. Nhìn lướt qua, ấn xuống nút nhận nghe.



Vừa nối được liền nghe thấy bên trong truyền đến một trận tiếng rít gào, lười nhác, đến trễ, làm lỡ chuyện quan trọng, làm cho công ty tổn thất, một phân tiền lương cũng đừng hòng lấy, cút đi...
Cũng may nhà dượng cách không xa lắm, y cũng có chút tự chủ, cố không liếc nghiêng, đi qua khỏi mấy tiệm nướng đó, không hề dừng lại. Vừa đến nhà dượng, quả nhiên thấy trên bàn trong phòng khách đã bày một bàn cơm rau, vậy mà còn có một đĩa thịt heo chín nhúng tương xắt khối bự.



Trương Thư Hạc gần như không khách sáo mấy câu, sau khi ngồi xuống đã bắt đầu ăn. Y quả thực đã đói đến thảm, cũng thực sự có chút thèm, ăn cơm không khỏi có chút dồn dập. Có lẽ bản thân tuyệt không cảm thấy, nhưng nhìn ở trong mắt dì nhỏ và dượng với thằng em họ mập mạp, lại mười phần giống tên quỷ đói ba ngày ba đêm không ăn gì. Một câu cũng không nói, chỉ biết không ngừng ăn như hổ đói, như là ba năm chưa từng thấy qua gạo thịt heo, một bàn thịt lớn sau khi bị y gắp vài đũa, chỉ còn lại vài miếng.



Dì nhỏ nhìn mà sắc mặt cứng ngắc, đau lòng không thôi. Bà với mẹ của Trương Thư Hạc là cùng cha khác mẹ, thường ngày có đi lại nhưng không thân, đối với đứa cháu bên ngoại không tiền đồ này thì nửa điểm hảo cảm cũng không có, nếu không phải lần này vì chuyện nhà ở, căn bản sẽ không gọi y vào trong nhà để hầu hạ cơm ngon rau ngọt.



Hai vợ chồng vốn muốn vừa ăn vừa nói chuyện với Trương Thư Hạc, kết quả lại trợn mắt há hốc mồm nhìn y ăn liên tục ba bát cơm, nửa đĩa thịt heo, một đĩa sủi cảo lớn, một chén canh hải sản, nửa bát thịt kho tàu, mới đặt đũa xuống.



Nhóc mập ở bên cạnh đột nhiên thốt ra câu: “Trương Thư Hạc là con heo!” Nói xong liền làm mặt quỷ chuồn khỏi ghế chạy đi.



Dượng lập tức nháy mắt với vợ mình, dì nhỏ thấy thế cho ông ta một ánh mắt khinh bỉ, sau đó quay sang nói với Trương Thư Hạc: “Tiểu Hạc a, nhóc mập nó còn nhỏ, còn chưa hiểu chuyện, nói chuyện nông sâu cháu cũng đừng để trong lòng, kỳ thực hôm nay dì nhỏ muốn nói chút chuyện với cháu, thuận tiện ăn bữa cơm tối cùng cháu... Cơm có đủ không? Chưa đủ thì dì nhỏ sẽ bới thêm cho cháu một chén nữa...” Nói xong liền làm thế muốn đứng dậy.



Trương Thư Hạc căn bản không để lời nói của nhóc mập trong lòng, sau khi nghe thấy lời của dì nhỏ thì nói: “Không cần, cháu đã ăn no.” Kế đó nhìn hai người.



Cái gọi là ‘bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm’, sau khi suy nghĩ một lát mới mở miệng nói: “Dì nhỏ, dượng, nếu hai người có chuyện thì cứ nói thẳng đi.”