Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 251 :

Ngày đăng: 11:04 30/04/20


Trần Hạc nhìn người đàn ông trần trụi còn mang vết máu trên người trước mặt, trong chốc lát nghìn lời vạn câu tụ nơi lồng ngực, nhưng lại không phát ra nửa thanh âm, chỉ sững sờ đứng tại chỗ. Y là người có cảm tình cực kỳ nội liễm, sẽ không dễ dàng thất thố, y chờ hắc báo khôi phục ký ức, chờ nóng lòng mười mấy năm qua, nhưng khi ngày này thực sự tới, lại cảm thấy tất cả tựa như cảnh mộng, ngay cả thanh âm cũng không dám phát ra, chỉ sợ cảnh tượng trước mắt sẽ như bọt biển, vừa chạm đã vỡ, có lẽ đây chỉ là ảo cảnh tâm ma của mình, y đã độ kiếp ba tháng có thừa, sẽ không phải bây giờ tâm ma mới đến chứ?



Đúng lúc này, đột nhiên bầu trời có người hừ lạnh một tiếng, tuy thanh âm không lớn, nhưng nghe vào tai kinh người như tiếng sấm, “Chỉ là một yêu báo, làm sao trong cơ thể lại có máu chân long nồng đậm như vậy...”



Nghe thấy vậy, Trần Hạc tức khắc tỉnh táo lại, ánh mắt sắc bén, ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra tiếng kia, chỉ thấy một nam tử áo xanh đang đứng nơi vùng mây như lơ lửng trên không, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, ánh mắt không giống người thường, trái lại tỏa ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, có vẻ băng lãnh mà vô tình.



Trần Hạc nhất thời sửng sốt, nếu có người xuất hiện trong trăm dặm, y có thể cảnh giác được trước tiên, nhưng người này cách y không quá trăm trượng, y lại không phát hiện bất kỳ hơi thở nào, trong lòng y không khỏi hoảng sợ, nhìn người đó thêm hai lượt, bấy giờ mới nghĩ đến chỉ sợ đó là yêu tu hóa hình, cũng chỉ có tu vi yêu tu hóa hình, mới có thể xuất hiện sau lưng không một tiếng động như thế, mà không bị y phát hiện, ở tu tiên giới, yêu tu hóa hình vốn đã hiếm có, lại không ngờ sẽ gặp phải một tên ở hải vực này.



Khi ánh mắt yêu tu kia dời về phía Trần Hạc, cũng đồng thời “hử” một tiếng, nhớ đến một vài năm trước gã vẫn chỉ là một con Thanh Giao, khi hóa hình trên biển, có mấy nhân tu vô ý xông vào, sau khi hóa hình gã lần tìm khắp hải vực, mười mấy người đó lại như hoàn toàn biến mất, ngay cả thi thể cũng không thấy nửa mảnh, lúc đó chỉ có thể giải thích vì bị thiên lôi lan đến mà bị nổ cho tro tàn khói bay, nhưng không ngờ một trong số đó lại còn sống. Nếu như thế, vậy có lẽ trong tay nhân tu nhỏ yếu này năm đó có dị bảo ẩn nấp nào đó, nghĩ đến đây, trong mắt giao long dường như bắn ra sự rét lạnh.



Bất thình lình ra tay, một hư ảnh bàn tay vươn đến túm lấy Trần Hạc từ trên không, đúng lúc này phía sau Trần Hạc, một cánh tay ánh vàng rực rỡ biến thành nghìn bóng hình, trong nháy mắt đã đánh tan bàn tay đó.



“Không thể!” Trần Hạc lúc này lên tiếng. Cho dù yêu tu nhận ra y, đương nhiên y cũng biết rõ từ lâu, hải vực tuy lớn nhưng yêu tu cũng không nhiều, y bất quá chỉ gặp hai lần, ai sẽ ngờ hai lần vậy mà còn cùng một tên, như vậy tính ra, yêu tu này khi đó đã hóa hình thành công, lại tu luyện hơn mười năm, tuy hắc báo cũng đã hóa hình, nhưng vì mới nhận thiên lôi, trên người còn có vết thương chưa lành, không thích hợp cố kháng với đối phương.



Mà y mặc dù tu vi đã tới Nguyên Anh, nhưng chỉ mới củng cố hai tháng, Nguyên Anh còn chưa ổn, so sánh ra, yêu tu này hóa hình hơn mười năm, tu vi đó cho dù là Nguyên Anh hậu kỳ thấy cũng phải trốn, xác suất thắng quá thấp, cho dù y liều một mạng cùng với hắc báo cố kháng người này, thủ thắng cũng lưỡng bại câu thương, rơi vào kết cục Nguyên Anh tán loạn, hắc báo lui về bản thể, thật sự là lợi bất cập hại, vì vậy lúc này chỉ có thể giảng hòa không thể cố chiến.



Nhưng Kim Trảm Nguyên nào còn là báo nhỏ nghe lời trước đây, cho dù đại thể nghe theo Trần Hạc, nhưng trên một số việc nào đó lại vô cùng quật cường, một trong số đó là những tên đánh chủ ý đến Trần Hạc, vì vậy lúc này nếu hắn có thể thực sự ngừng tay mới là lạ. Bên này Trần Hạc mới thốt lên hai chữ, bên kia hắc báo đã chiến trăm hồi, vốn đánh lui bàn tay kia là được rồi, nhưng lại đánh tan năng lượng nguyên khí, nếu đối phương chỉ là thăm dò, vậy hành vi này của Kim Trảm Nguyên chính là khiêu khích trần trụi.


Sắc mặt Trần Hạc khẽ thay đổi, cuối cùng khẽ gật đầu, kế đó mắt nhìn Kim Trảm Nguyên. Kim Trảm Nguyên đương nhiên biết ý của y, cúi đầu nhìn nhìn thân thể trần trụi, kế đó nhếch miệng cười. Dù sao thời gian làm thú đã khá lâu, căn bản không có thói quen mặc quần áo, lúc này mới nhớ ra bản thân còn lộ, sau đó khẽ động ý niệm, giáp Kỳ Lân Thú đột nhiên biến ảo hình thái, hóa thành một bộ quần áo bình thường. Thần sắc Trần Hạc khẽ động, trong lòng thầm than, quả nhiên là có huyết mạch chân long, giáp Kỳ Lân Thú tuy hai người mỗi người một bộ, nhưng ở trên người y lại chỉ có thể tính là thú giáp, không cách nào biến ảo quá nhiều, ở trên người hắc báo lại có thể tùy ý thao túng, độ dung hợp gần như hoàn mỹ, sử dụng tùy tâm cũng không nói chơi.



Kim Trảm Nguyên thay đổi một bộ trang phục, kế đó nâng tay lấy một vật, mềm nhũn như một con rắn nhỏ màu xanh, đây chính là con giao long đã đối chiến trước đó, cùng Trần Hạc và Kim Trảm Nguyên bị cuốn vào khe nứt không gian, vì nó không có giáp Kỳ Lân Thú, chỉ đành đơn thuần dùng thân thể và tu vi chống đỡ, mặc dù bảo toàn được thân giao, nhưng nguyên thần đã bị đánh tan, hiện giờ đã là một con giao chết. Trần Hạc lấy qua cầm xem, mắt không khỏi sáng ngời, vật này tuy nhỏ, nhưng tốt xấu là một con giao, ngày sau khi kim điêu hóa hình ngược lại cũng có tác dụng, kế đó vứt vào không gian Giới Tử.



“Nhìn tuổi tác của Tiểu Kim, bây giờ cách lúc rời đi chỉ chừng hơn trăm năm, không biết ngọn núi năm đó có còn hay không...” Trần Hạc vươn tay gọi lại kim điêu trên đầu. Tiểu Kim tuy chưa hóa hình, nhưng linh trí cũng đã cực cao, hơn trăm năm nay nó đã sớm là đầu lĩnh một phương này rồi, toàn bộ sa mạc và tảng lớn dãy núi xung quanh đều là địa bàn của nó, đàn em vô số, coi như là một phương kiêu hùng, nhưng ở trước mặt Trần Hạc, nó vẫn là con chim nhỏ phá vỏ trong tay năm đó.



Trần Hạc lấy Linh Mục Hầu ở không gian Giới Tử ra cho kim điêu, Linh Mục Hầu vẫn luôn ở không gian Giới Tử, chưa từng có bạn chơi yêu thú khác, Trần Hạc lại một lòng một dạ đặt trên người hắc báo, cực ít chăm sóc nó, nghĩ lại cũng có chút áy náy. Ai biết kim điêu lại thích Linh Mục Hầu vô cùng, chỉ chốc lát sau đã ngậm nó ném lên sau lưng mình, còn cho phép nó bò trên đầu mình.



Thấy kim điêu và Linh Mục Hầu một nhóc kêu hót một nhóc chít chít, Trần Hạc cười khẽ. Kim Trảm Nguyên lại âm thầm hừ một tiếng, thoáng qua thả lỏng lại, trong lúc nhất thời nhìn Trần Hạc có chút si ngốc, kế đó mượn cơ hội ôm lấy người, dán dán mặt, hôn khóe miệng, vội vàng nói: “Em không phải vừa nói muốn nhìn một chút ngọn núi rách nát mà chúng ta ở trước đây sao, vậy chúng ta nhanh chóng đi qua đi...”



Núi rách nát? Khóe miệng Trần Hạc khẽ giật, không bao lâu sau, kim điêu đã giấu Linh Mục Hầu trong lông, sau đó đáp xuống, chở Trần Hạc và Kim Trảm Nguyên, vui thích vô cùng bay về dãy núi mà nó đã sống trăm năm kia.



Dọc theo đường đi, đồng loại đã bị dâm uy của nó trấn áp hơn trăm năm, khi thấy trên lưng nó vậy mà có người ngồi, từng con đều cả kinh không động được cánh, có mấy con còn rụng xuống.



Trong lúc nhất thời xuyên qua sa mạc, ánh vào mi mắt là non sông vạn dặm, một con kim điêu dài mấy trượng đột nhiên rạch qua tầng mây, chỉ chốc lát sau đã biến mất trên bầu trời xanh lam, chỉ để lại một tiếng hót vui sướng thật dài, quanh quẩn thật lâu trên trời cao.



Hoàn chính văn.