Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh
Chương 1 :
Ngày đăng: 11:02 30/04/20
Buổi chiều, Trương Thư Hạc thu thập một chút, lấy ra áo gió quần da với giày da màu đen từ không gian, mặc vào đâu vào đấy. Loại quần áo này không dễ thấm máu, cũng dễ giặt. Sau khi lấy kiếm gỗ đào ra thì đeo vào bộ bao tay da mỏng.
Hắc báo bị giam trong phòng quá lâu, ngày ngày buồn bực đi qua đi lại, lúc này thấy Trương Thư Hạc thay quần áo, lập tức đứng lên từ góc tường, thấy tay y cầm kiếm gỗ đào, dường như biết y muốn ra ngoài, bóng đen chợt lóe đã tới bên cửa canh chừng.
Trương Thư Hạc quả nhiên mở cửa ra như nó dự liệu, nó lập tức xông ra như một mũi tên.
Lúc này Lưu Hải đang ngồi ở góc tường, đột nhiên nghe thấy bên cạnh cửa vang lên một tiếng “Rắc”, có người đi ra, lập tức kinh hoảng đứng lên từ trên mặt đất, liền thấy một người tuổi trẻ mặc chiếc áo gió màu đen dày với một thân quần da giày da đi ra.
Người tuổi trẻ đó sau khi đi ra thì nhàn nhạt quét nhìn cậu, tuyệt không nói gì, tiếp theo Lưu Hải chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe một bóng đen, có thứ gì đó xông qua, còn chưa chờ cậu phản ứng, đã thấy bóng đen đó đánh thẳng tới phía cậu, cậu sợ hãi lập tức giơ tay muốn chặn.
Chỉ thấy người thanh niên kia nói một câu: “Trở về!!” Bóng đen kia nhất thời dừng lại, giãy dụa một chút mới không tình nguyện xông trở lại, sau đó đáp xuống nơi không xa bên cạnh người thanh niên kia. Lúc này Lưu Hải mới phát hiện, bóng đen ban nãy đánh lén cậu thế mà là một con báo màu đen dài gần một mét, thân hình hữu lực, tứ chi mạnh mẽ, lông màu vàng kim nơi móng vuốt với đuôi khi công kích lại càng chói mắt.
Sau khi đáp đất, đôi mắt tím của hắc báo vẫn hung ác trừng cậu, khiến Lưu Hải sợ đến mức toát ra một thân mồ hôi lạnh, không dám phát ra nửa thanh âm. Bất quá trong lòng lại có một suy nghĩ, một người một báo này, một băng lãnh một hung mãnh, chẳng lẽ là cao nhân lắp đặt dây đỏ ở cửa? Kế đó lại bỏ đi suy nghĩ này, vì tuổi tác người này thực sự không lớn hơn mình bao nhiêu, làm sao sẽ có bản lĩnh lớn như vậy. Kế đó chuyển ánh mắt nhìn cánh cửa thép phía bên cạnh.
Sau khi Trương Thư Hạc quét nhìn Lưu Hải một lượt, tuyệt không lên tiếng kêu cậu ta rời đi, chỉ cần người này không đụng đến dây đỏ, chỉ ngồi trong hành lang, y sẽ không xen vào việc của người khác, đồng thời người này còn là một người dị năng.
Cái gọi là người dị năng, chính là trong ngày diệt vong, nhân loại dưới một số tâm tình phẫn nộ cùng kích động, ngẫu nhiên kích phát ra tiềm năng thân thể, sau mạt thế người ta gọi loại người này là người dị năng. Năng lực của người dị năng thông thường lớn hơn năm tới mười lần so với một người bình thường, độ mạnh yếu cơ bản cũng bởi vì mỗi người mà khác.
Hiện tại Trương Thư Hạc còn chưa rõ người này có dị năng gì, vì vậy tuyệt không muốn vì chuyện vô vị mà chủ động đắc tội đối phương.
Lúc này trong lầu ba có sáu con tang thi đang bồi hồi, ba con đang đập cửa sát vách, hai con đang chuyển động ở đầu cầu thang, còn một con đang lắc lư xuống lầu dưới. Sau khi hắc báo nhìn thấy, không cần Trương Thư Hạc phân phó liền xông lên như cá gặp nước.
Hướng về ba con tang thi đối diện cửa, liền phun qua một ngọn kim diễm. Kim diễm vào ban ngày trông hơi nhạt hơn so với ánh lửa, bất quá vẫn khiến Lưu Hải đứng ở góc tường sợ đến mức mắt trừng miệng ngốc.
Trương Thư Hạc mở ra nồi canh thịt gà khoai tây thơm nức mũi, múc ra một chén, còn lại đổ hết vào trong chậu. Khi y đặt chậu lên mặt đất, mới buông tay ra, hắc báo đã nhịn không được xông qua. Đoạn thời gian cho ăn này, khi ăn nó đã hạ thấp phòng bị, cũng theo thói quen chân trước đè chậu bắt đầu ăn, bởi vì nóng mà thường thường phải buông chân ra, sau khi ăn mấy miếng lại đè lên.
Hắc báo là động vật ăn thịt, tuy rằng không gian của Trương Thư Hạc trữ không ít thịt, thế nhưng nếu mỗi bữa đều phải ăn một chậu, thịt nhiều thế nào cũng sẽ không đủ, vì vậy y chậm rãi thêm chút ít rau củ phối vào bên trong. Ngay từ đầu chỉ cho mấy củ khoai tây, thông thường hắc báo sẽ chỉ ăn thịt vứt khoai tây ra, thế nhưng bởi vì khoai tây cùng hầm với thịt đã trộn lẫn vào vị thịt, vì vậy, khi nó chưa ăn no vẫn sẽ ăn sạch khoai tây. Cứ như vậy chậm rãi phối rau củ nhiều hơn, sau khi hắc báo từ từ quen, liền không quá xoi mói nữa.
Buổi tối khi Ngụy lão đầu qua, hắc báo đã ăn no, đang tựa lên vị trí chuyên thuộc của nó nơi góc tường nửa híp mắt nghỉ ngơi.
Lão đầu đến mang theo một đĩa xương sườn ông làm, nói là cho hắc báo ăn, cố chấp muốn Trương Thư Hạc lấy qua cho hắc báo, bất quá tài nấu ăn của ông có hạn, đồng thời hương vị món ăn hiển nhiên không phải do Trương Thư Hạc làm. Hắc báo khác với báo bình thường, nó đã có chỉ số thông minh của đứa trẻ hơn mười tuổi, hơn nữa tính cảnh giác cực cao, chỉ cúi đầu ngửi một chút liền thập phần không nể tình quay đầu đi.
Ngụy lão đầu tuy thất vọng nhưng tán thưởng không thôi, nói con báo này tốt, nuôi thành quen, báo không ăn bậy đồ của người khác mới có thể sống được lâu. Kế đó lại vây xem hắc báo nửa ngày, tuy rằng hắc báo luôn nhe răng với ông còn có thể chổng mông đối diện ông, bất quá vẫn hưng phấn mười phần, bình phẩm hắc báo từ đầu đến chân, còn tính toán dùng thịt gà trong bát Trương Thư Hạc gọi hắc báo: “Này, Hắc Tử, Hắc Tử, nơi này có thịt thịt, nhìn qua đây...” Trông bộ dạng đó là biết cực kỳ thích hắc báo.
Thẳng đến lúc gần đi Ngụy lão đầu mới nghiêm mặt nói: “Thư Hạc a, ông thấy cậu nhóc ở cửa cũng thực sự quá đáng thương. Hiện tại trời đông giá rét, nếu thực sự bị cóng chết ở cửa, ông cũng không đành lòng. Nếu cậu ta tìm được đến góc tường nhà chúng ta, có thể giúp một phen thì giúp một phen đi, tuy rằng lòng phòng người không thể không có, nhưng cũng không thể toàn thế giới chỉ có hai ông cháu ta sống, cháu xem xem có thể nghĩ được biện pháp vẹn toàn đôi bên hay không...”
Trương Thư Hạc cười mà không nói, vừa chưa đồng ý, cũng chưa phủ định, sau khi tiễn bước Ngụy lão đầu, quay về phòng dọn dẹp nhà bếp, liền trực tiếp đi tới bên sô pha. Ngồi xếp bằng trên sô pha, vươn tay trái, mở ra cây đào cao một mét trong không gian hạt đào. Lúc này cả cây có vẻ càng thêm lóng lánh trong sáng hơn so với nửa năm trước, ba trái bên trên đã lớn bằng móng ngón cái. Bởi vì trước đó ăn ba quả đào, cải biến thể chất, y mơ hồ có thể cảm giác được sự dao động của linh khí thiên địa, đồng thời phát hiện một việc.
Chính là bảy nốt ruồi nhỏ trong lòng bàn tay y, mỗi khi y tu luyện công pháp Thổ Nạp, vị trí nơi đó đều sẽ có linh lực dao động, dường như theo việc y Thổ Nạp hô hấp, linh khí xung quanh đều được chậm rãi hút vào trong đó. Nhớ lại trước đây hạt đào nắm trong tay phải không có phản ứng, tới tay trái mới có thể mọc ra mầm cây, lại kết hợp với linh khí lúc này, mơ hồ suy đoán được chính bởi vì lòng bàn tay trái mình có thể hấp thu linh khí thiên địa, mới có thể khiến hạt đào nảy mầm, mà linh khí dường như lại có liên hệ với bảy nốt ruồi nơi bàn tay.
Trương Thư Hạc nhìn cây đào, lúc này cây ngọc đang phấp phới cành lá, từng mảng xanh đậm trong suốt chọc người yêu thích. Cây ngọc trên bàn tay là do hấp thu tinh khí thân thể y mà sinh, hơn nữa bảy nốt ruồi nhỏ cũng có tác dụng ngưng tụ linh khí thiên địa, vì vậy toàn thân nó đang mơ hồ tản ra một luồng linh khí tinh thuần, khiến người ta nhịn không được muốn thân cận.
Khi cây ngọc xuất hiện trong phòng, hắc báo cách đó không xa cũng mở mắt, nhìn chằm chằm cây đó, dường như nó cũng có điều phát hiện đối với linh khí của cây ngọc.
Sau khi nhìn hai lượt, Trương Thư Hạc thu cây ngọc vào bàn tay, nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện công pháp Thổ Nạp.