Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh
Chương 1 :
Ngày đăng: 11:02 30/04/20
Buổi tối ba người tụ lại với nhau ăn chút cơm qua loa, sau đó thương lượng một chút. Ý của Ngụy lão đầu là thu thập chút tán lương trong những hộ nhà nông là được rồi, không cần mạo hiểm đi vây quét kho lương, bởi vì trông có vẻ nhân số tang thi bên đó tuyệt không ít.
Mà ý của Lưu Hải là những tang thi đó tuy nhiều nhưng biến dị ít, chỉ cần tìm địa điểm tốt tiến hành giảo sát, ba người gần như không cần dùng một ngày đã có thể giết sạch, đến lúc đó kho lương đương nhiên sẽ nắm được trong tay, dùng một ngày đổi lương thực trong kho lương là đáng giá. Lưu Hải bởi vì trong hai năm đã giết qua không ít tang thi, cho nên kinh nghiệm đối phó tang thi tương đối đủ, cũng có chút tự tin.
Đối với Trương Thư Hạc mà nói, có lương thực không công đặt ở trước mặt đương nhiên phải lấy, bởi vì trong mạt thế mấy thứ này đều là thứ không thể tái sinh, bất quá tiền đề là, phải có mạng để lấy mới được. Ý mà Ngụy lão đầu nói cũng đúng, đã biết rõ có nguy hiểm, cưỡng chế mạo hiểm sợ rằng sẽ lợi bất cập hại.
Vì vậy, nếu muốn lấy, thì nhất định phải phân tích được lợi và hại, sau đó hẵng cân nhắc chuyện này có đáng để làm hay không. Theo như lời ban nãy của Lưu Hải, tang thi dị năng ít, hơn nữa đều tụ lại với nhau, bọn họ giết sẽ tương đối nhẹ nhàng, phiêu lưu nhỏ, hoàn toàn có thể thử một lần.
Nhưng điều Trương Thư Hạc suy nghĩ chính là, trong kho lương có lương thực là điều khẳng định, bởi vì nếu bên trong có người thì cần phải ăn, không có lương thực thì sẽ không sống được đến bây giờ, hiện tại không thể xác định được chính là, trong kho lương đến tột cùng có bao nhiêu người.
Một người? Hai người? Mười người? Hoặc nhiều hơn nữa?
Điểm này đối với ba người mà nói đều là điều không biết. Trong tay bọn họ có súng hay không? Hoặc vũ khí mang tính công kích ngoại trừ súng? Trước đây một số người nông thôn đi săn đều có súng bắn chim, Trương Thư Hạc không muốn sau khi giết sạch tang thi, gặp phải công kích súng ống của đối phương. Hiện tại căn bản không có bác sĩ, một khi bị bắn đến chỗ hiểm, cũng chỉ có thể chờ chịu chết.
Bất quá, cho dù có, thời gian hai năm hẳn cũng không còn bao nhiêu, hơn nữa khả năng lớn nhất người ở bên trong sẽ là người trong thôn, người trong thôn khác với lính đánh thuê, bản tính thuần phác, tính khả năng nổ súng với bọn y hẳn là cực ít.
Điều quan trọng nhất, chính là người ở bên trong kho lương hai năm, thân thể chắc hẳn đã cực kỳ suy yếu, bởi vì kho lương khác với những nhà cửa bình thường, cửa sổ của nó cực nhỏ, sống ở bên trong quanh năm không thấy được ánh mặt trời, giống hệt một gian nhà tù, cho dù là người thân thể cường tráng có ăn có uống hai năm cũng sẽ là trạng thái ốm yếu.
Sau nhiều lần xác nhận không có gì nguy hiểm, ba người cuối cùng quyết định ngày mai sẽ thử một lần, cho dù lương thực bên trong còn lại không nhiều, cũng coi như hoạt động thân thể, giải cứu đồng bào, tiện thể góp chút lương thực cho hắc báo.
Sau khi hạ quyết tâm, lúc này ba người mới tự lấy chăn ra, hoặc là ngủ trên giường, hoặc là ngủ trên tủ áo khoác. Lưu Hải cũng mang theo cái ổ tủ lạnh của cậu ta đến, đặt trên đất tiến vào là có thể ngủ, hắc báo và Trương Thư Hạc thì ngủ với nhau.
Trương Thư Hạc gấp quần áo nằm trên giường, hoàn cảnh lạ lẫm, hắc báo tiến đến chỗ phía sau lưng người mà nó quen thuộc nhất, lười biếng nằm xuống, đối với nó mà nói, Trương Thư Hạc ngủ ở đâu, giường nó ở ngay chỗ đó.
Sở dĩ nó ỷ lại Trương Thư Hạc như thế, hoàn toàn là do y trong thời gian hai năm rưỡi nay, dùng hết tâm tư mài bằng địch ý của nó từng chút một. Hắc báo là tên nhóc có địch ý cực mãnh liệt đối với con người, muốn tiếp cận nó cực không dễ dàng, càng không ngừng cưỡng chế ra lệnh sai khiến nó, nó sẽ sản sinh sự chống cự lớn hơn nữa đối với y. Thời gian nửa năm đầu, vì không để quan hệ một người một báo quá xơ cứng, Trương Thư Hạc tính toán vãn hồi, thế nhưng hiệu quả không quá tốt, bất quá có một chút mềm hoá, về sau chậm rãi mò thấu được tính cách của nó, mới dần dần khiến nó quen với y, một năm sau bắt đầu có chút thân cận, hiện tại đã là ngày ngày đi theo bên cạnh, tùy gọi tùy đến.
Kỳ thực thời gian dài như vậy, Trương Thư Hạc tổng kết ra được, thuần phục hắc báo kỳ thực tuyệt không khó như trong tưởng tượng lúc đầu, chỉ cần luôn cho nó ăn thứ nó thích, hợp thời sờ sờ bộ phận thân thể nào đó của nó để biểu đạt sự quan tâm và yêu thích của mình, không thường cưỡng chế hạ mệnh lệnh với nó, khi hy vọng nó đi làm chuyện nào đó, giảm thiểu dùng phù, dùng nhiều giọng điệu thương lượng, cũng cho nó đầy đủ không gian tự do, không xem nó là một con động vật, mà phải xem như đồng bọn của bản thân, bình thường vuốt ve nó, làm chuyện gì cũng không quên nó, cho nó cảm giác bản thân được tôn trọng, điều cuối cùng, chính là kiên trì bền bỉ thực hiện những điều kể trên.
Hắc báo cũng tới sau đó, còn nhanh hơn y một bước, chui vào trong phòng. Trương Thư Hạc vừa muốn gọi hắc báo quay về, đã thấy hắc báo sau khi xông vào đi một vòng, cuối cùng nhe răng, đầu hướng phía tây, thế nhưng tuyệt không có hành động công kích.
Trương Thư Hạc sau khi thu tấm thép, mang súng nhảy vào trong phòng, liếc mắt nhìn, sau khi thấy người, cuối cùng giật mình. Lưu Hải cũng nhảy vào sau đó, Ngụy lão đầu đang ở ngoài cửa hỏi: “Thế nào?” Thấy Trương Thư Hạc với Lưu Hải trong phòng đều không có phản ứng, Ngụy lão đầu trèo lên túi cũng vào phòng theo.
Đi vào, liền thấy một căn phòng hơn mười mét vuông, góc tường đang chất một đống bao tải dày, trên bao tải có một tấm chăn bông màu sắc rực rỡ của nông thôn, lúc này đã biến thành màu đen nhìn không ra màu gốc, mà trên chăn bông đang có một cô gái nhỏ, gầy giống như bộ xương khô, gương mặt nhỏ như cái bánh sủi cảo, chỉ còn lại một đôi mắt to, đối với đoàn người Trương Thư Hạc, tràn ngập kinh hoảng sợ hãi. Mấy cọng tóc vừa mỏng vừa vàng tán loạn rối bời, trên người mặc một chiếc áo bông dùng vải bao tải sửa thành, lúc này trong tay đang ôm chặt một người.
Mà người kia, Trương Thư Hạc nhìn thoáng qua, ánh mắt không khỏi trầm xuống, đó rõ ràng là một tang thi, còn là một tang thi tuổi tác không nhỏ.
Lưu Hải hiển nhiên cũng đã nhìn ra, nghi hoặc hỏi Trương Thư Hạc: “Trương ca, cô bé kia sao lại ôm một con tang thi, anh phát hiện không, tang thi kia không cắn cô bé...”
Trương Thư Hạc nhìn hai lượt, ngăn cản hành động muốn phun lửa của hắc báo bên cạnh, nói: “Tang thi đó không có răng.”
Lưu Hải giơ súng thấy sự sợ hãi trong mắt cô gái nhỏ, xấu hổ thu súng lại. Đối với tang thi cậu có thể xem như côn trùng có hại mà tiêu diệt, nhưng cầm súng hù dọa con nít, không phải tính cách của cậu.
“Ông ta không giống với tang thi bên ngoài.” Trương Thư Hạc cũng thu súng, mùi trong phòng thực sự là không dễ ngửi, bất quá, không gian sinh hoạt hai năm, cũng sẽ không có mùi gì dễ ngửi, kế đó nhìn nhìn bốn phía trong phòng.
“Chẳng lẽ là tang thi tiến hóa?” Lưu Hải hỏi.
“Không phải.” Trương Thư Hạc nhìn nhìn một bãi nước nhỏ ở góc tường phía đông, nơi đó đào một hố nước cỡ bằng cái chậu, nước hẳn là rỉ ra từ một mạch giếng bên ngoài, lúc này trông giống như bùn nhão. Sát tường bên cạnh còn để một cái chậu nhôm mẻ, bên trong có chút nước bùn, xem ra đã để một đoạn thời gian, bùn đã chìm xuống, bên trên là nước sạch.
“Người đó hẳn là uống nước này mới bị lây nhiễm bệnh độc, loại lây nhiễm này không nhanh như bị tang thi cắn, bởi vì không thông qua máu vì vậy phát bệnh sẽ tương đối chậm. Bất quá, cho dù hiện tại ông ta còn ý thức, không lâu sau đó cũng sẽ biến thành tang thi.”
Lưu Hải cũng tiếp cận đến trước nước bùn kia nhìn nhìn, kế đó quay đầu thấy Ngụy lão đầu đang cầm ra cái bánh bao rau, đưa cho cô gái nhỏ bẩn hề hề kia, kêu cô bé mau ăn.
Không khỏi nghi hoặc nói: “Nếu là uống nước này, vậy đứa bé kia sao lại không có việc gì?”