Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

Chương 1 : Chi

Ngày đăng: 12:56 18/04/20


Diệp Thần chuyển động ngón tay, mí mắt thực nặng, trên người truyền đến từng trận đau nhức, trong mũi truyền đến mùi máu tươi, không thích hợp…Sau khi giãy dụa một hồi lâu, Diệp Thần mở mắt ra, kinh ngạc nhìn hoàn cảnh cùng bài trí lạ lẫm xung quanh, giật mình phát hiện mình đang ở trong một căn phòng nhỏ hẹp.



Phòng khoảng hai mươi mét vuông, dưới thân là một cái giường, bên trái để một cái bàn, bên phải là tủ quần áo, tuy không tính là nhiều, nhưng cũng không ít.



Cảm giác lành lạnh làm Diệp Thần đang trầm tư bình tĩnh, cúi đầu nhìn, khóe miệng nhất thời co rút mãnh liệt.



Trên người chỉ có một cái quần lót nhỏ màu trắng, hoảng sợ nhìn hồng ngân xem lẫn thanh ngân đầy trên người…(Chi: Hồng ngân là dấu vết bị đánh còn thanh ngân là vết bầm.)



Này…



Diệp Thần hận không thể bừng tỉnh lại lần nữa!



Ai tới nói cho cậu biết, cậu bất quá là khạc nhổ bữa bãi, đi WC không xả nước, liền bị sưng như vậy sao?



Chẳng lẽ là do nằm không đúng cách?



Ánh mắt phiến hồng nhìn chằm chằm thân thể dưới chăn, trắng noãn, tinh tế, này, này cái gì thế này? Cậu không nhìn thấy cơ bụng của mình, ngực bị súng bắn bị thương cũng không có, bụng bị đao chém cũng không có…Thân thể vừa nhỏ vừa nộn nộn như đậu hủ thể này rốt cuộc là của ai?



Xuyên việt?



Trọng sinh?



Diệp Thần nhớ tới hai từ này, sống trong thế giới hắc ám làm lính đánh thuê, ngoài trừ làm nhiệm vụ, điều cậu thích làm nhất là ở trong gian phòng không đếm tám mươi mét vuông kia xem tiểu thuyết, thân là một độc giả Internet bí mật, không giống với những người khác yêu thích văn ngựa đực, ngôn tình, Diệp Thần yêu nhất là cao H văn, là vô cùng yêu thích! Xuyên việt, trọng sinh cậu cũng không xa lạ.



Lần này, vừa qua Châu Phi làm nhiệm vụ xong, trở lại phòng nhỏ của mình mình, thức khuya xem bộ mạt thế lạt văn, tiểu thụ có quầng sáng nhân vật chính ở trong mạt thế một đường đánh quái chinh phục tiểu công các loại, kết quả cùng nhóm tiểu công hạnh phúc mỹ mãn bước vào lịch sử kỷ nguyên mới…



Trong truyện, ngoại trừ nhân vật chính tiểu thụ, nam chính kết đôi, diễn viên phụ và vật hi sinh không hề có kết cục tốt. Nếu không phải chết thảm, bỏ mạng, chính là bị tang thi phân thây, trong truyện có một nhân vật nam cùng tên với cậu, tính cách kiêu căng, bộ dạng yêu nghiệt, luôn cố tình cùng nhân vật chính tiểu thụ đối nghịch, nội dung truyện vừa mới bắt đầu đã bị tiểu thụ lừa đi vào đàn tang thi, bị cắn đến chết…



Diệp Thần thở ra, sau khi xem xong, liền mắng hai câu.



Mắng xong, xách mông chạy nhanh vào WC, vừa định xả nước, nghe thấy di động vang lên, xoay người ra WC.



Vì thế…




Hứa Kham ở trong lòng xem thường, Trần Sâm này, mỗi động tác đều thập phần thô bạo, chỉ biết là dựa vào sức mạnh, chỉ có điều mỗi lần làm y đều thích là được!



Dẫn đường cho Trần Sâm ôm eo mình, dục cự còn nghênh, làm cho Trần Sâm càng thêm vội vàng đòi thêm.



Diệp Thần dựa vào bênh cạnh cửa sổ, nhìn người ta thân mật.



Hứa Kham này vừa thấy chính là tay lão luyện, không thể tưởng được Hứa Kham tuấn tú khiêm tốn trong mắt mọi người, tại trên giường lại là một ‘Cao thủ’, chậc chậc…cái eo thon nhỏ xoay thật là đã!



“Thực ngọt! Em cũng thật mẫn cảm!” Trần Sâm dùng sức cắn, tay theo sống lưng Hứa Kham chậm rãi trượt xuống, dừng lại trên cái mông vểnh, dùng sức bóp hai cái, dùng lực một chút liền kéo xuống quần Hứa Kham, đem chính mình đặt giữa hai chân Hứa Kham, bàn tay to nóng vội cởi quần của mình, đem hung khí để tại lối vào đã mềm kia, từng chút từng chút đi vào, đâm vào, rồi lại rút ra, để cho Hứa Kham dựa vào trên bàn, đưa lưng về phía mình.



“Nhanh lên!” Hứa Kham khó nhịn vặn vẹo vài cái, thở hổn hển, “Trần Sâm, nghe được nơi của quý tộc không?”



Trần Sâm dùng sức kéo ra hai chân Hứa Kham, hung khí tràn ngập gân xanh đâm mấy cái, cúi người, hung hăng va chạm, “Nghe được, địa phương kia rất mơ hồ, không ở khu Bố Cát, nói là quý tộc kỳ thật chính là trạm hoang phế, bất quá nếu muốn đi vào nhất định phải có thẻ bài thân phận…Thật là thoải mái!”



“Ô a!” Hứa Kham mặt trầm xuống, cố gắng thả lỏng phía dưới, cắn chặt nuốt vào thứ hung khí bên trong. Trong mắt một mảnh thanh minh, thẻ bài thân phận…Bỗng nhiên trong đầu nghĩ đến cái gì đó, nhớ rõ Diệp Cẩn trước khi rời đi cho Diệp Thần một cái hộp đen nhỏ, bên trong đó là một bảng gỗ nhỏ, chẳng lẽ là cái đó?



“Khốn kiếp, nhẹ thôi… A!” Quay đầu, trừng mắt nhìn Trần Sâm liếc mắt một cái.



Bị Hứa Kham trừng, lực đạo ra vào của Trần Sâm mạnh hơn nữa, hô hấp cũng trở nên nặng.



“Nhẹ? Em không phải vẫn luôn thích mạnh một chút sao?” Trần Sâm thô thanh nói. Không để ý tới Hứa Kham, lập tức nặng nề mà lắc qua lắc lại.



“A…Không, nơi đó…Nơi đó…Quá nhanh!” Bị Trần Sâm làm như thế, thân mình Hứa Kham kịch liệt run rẩy, thanh âm cũng trở nên khàn khàn.



“Trạm hoang phế sao!” Diệp Thần thấp giọng lặp lại, liếc mắt nhìn hai người đang chìm đắm trong phòng, lấy di động ra, rất nhanh bấm mấy cái, khi đọc truyện đã cảm thấy truyện mạt thế này thực nóng bỏng, thực H, không nghĩ tới hiện trường lại càng thêm nóng bỏng!



Diệp Thần thấy thực đã ghiền, đáng tiếc…Hiện tại thân thể này quá yếu, mới không đến một giờ liền không trụ nổi, nhẹ nhàng thở ra, hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Kham, người so với người càng tức chết người, bản thân y không khác gì hàng hóa dùng để trao đổi, oán hận chuẩn bị quay về.



Chuẩn bị một chút, đi xem thử trạm hoang phế quý tộc, đem hộp an toàn lấy ra, không muốn thua người khác, thì phải chịu cực a!



Lau mũi, lui ra ngoài.