Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

Chương 106 :

Ngày đăng: 12:58 18/04/20


Nhìn thôn Hắc Thạch vững chắc, mọi người lạnh lẽo trong lòng, xem ra ngục giam Hắc Tháp nguy hiểm hơn rất nhiều so với sự hiểu biết của bọn họ. Vách tường cực dày, quấn quanh là hàng rào điện rậm rạp, vừa nhìn là biết thứ này tuyệt đối xuất phát từ bàn tay của dị năng giả cao cấp.



“Ầm ầm…” Liên minh động thủ, đạn dược như mưa to công kích vào vách tường, vách tường như tường đồng vách sắt, không hề di động.



Thấy thế, sắc mặt mọi người trong liên minh âm trầm, nếu thôn Hắc Thạch còn chưa vào được thì đừng nhắc gì đến ngục giam Hắc Tháp. Sự chuẩn bị sớm của liên minh cũng giống như là một trò cười, trờ mắt nhìn bản thân lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.



Lão Tần và các thủ lĩnh khác trong căn cứ an toàn đều quay đầu nhìn về phía Diệp Thần và Diệp Cẩn, một đường này mọi người đều chân chính hiểu rõ ai mới là người làm chủ thật sự.



Diệp Thần ôm kiếm trong lòng, kiếm này là vũ khí kiểu mới do Tư gia vừa mới chế tạo ra, uy lực tuy kém hơn súng sinh hóa. Nhưng vì số lượng có hạn nên chỉ có thể nghiên cứu ba thanh, kiếm trên tay Diệp Thần là Tư Tu Ngạn cố ý đưa cho, còn lại hai thanh thì một ở trong tay dị năng giả cấp mười đang ẩn nấp trong liên minh, một ở trên tay gia chủ Tư gia.



Diệp Cẩn nửa híp hai mắt, lẳng lặng nhìn vách tường được hàng rào điện quấn quanh, Garfield nằm trên vai y, bàn thân đầy thịt ôm lấy nửa củ cà rốt. Nghe mùi vị cà rốt, Diệp Cẩn lộ ra chút không được tự nhiên, vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của Garfield, thu hồi tầm mắt đang nhìn chằm chằm Diệp Thần, trong mắt tràn đầy ôn nhu nồng đậm.



Liên minh đã thu được tin tức chính xác, Hạ Lưu đã ở trong ngục giam Hắc Tháp, trong đó tụ tập nhiều thế lực bao gồm Địa Ngục và liên minh chủng loại biến dị. Hành động Song Thập lần này có thể nói là trận chiến thay đổi vận mệnh và tương lai của liên minh, là tốt hay xấu thì không ai đoán trước được.



“Diệp Cẩn.” Lão Tần cau mày gọi Diệp Cẩn.



Diệp Cẩn vỗ Garfield, nó hiểu rõ nhảy xuống, tiến vào trong lòng Diệp Thần. Diệp Cẩn nhảy xuống, lượn lờ quanh thân là làn gió màu xám, chúng nó mạnh mẽ đánh về phía bức tường, rầm một tiếng đánh nát hàng rào điện quanh vách tường, lộ ra một lỗ hổng tầm năm, sáu thước.



Cơn lốc kéo cái đuôi thật dài, tạo thành một con cự xầ dài hơn mười thước mang theo huyết tinh, lưu lại dấu vết thật dài trên mặt đất.



Ầm ầm…



“Mở ra…”
“Hừ….” Sau khi thấy rõ người nọ, mọi người nhanh chóng hít một ngụm khí lạnh.



“Tiểu Thần.” Diệp Cẩn quay đầu qua… nhìn về phía Diệp Thần, sắc mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có, xem ra Địa Ngục có năng lực đem người chết sống lại, còn có chuyện gì mà Địa Ngục không thể làm?



Diệp Thần nhẹ nhàng lắc đầu, cậu vô cùng xác định khi đó Hứa Kham tuyệt đối đã chết, về phần vì sao sống lại thì cậu không biết, “Là hắn, nhưng cảm giác cũng không phải là hắn.” Nửa khuôn mặt trên màn hình kia vô cùng kỳ quái, giống Hứa Kham lại như không giống, trong đó chắc chắn còn ẩn giấu cái gì nữa.



Nhìn màn hình giữa không trung dần dần biến mất, mọi người phát lạnh trong lòng, có cảm giác không biết phải làm thế nào.



Bên kia, nơi sâu nhất của ngục giam Hắc Tháp, trong một căn phòng tráng lệ, nửa khuôn mặt âm trầm của Hứa Kham giấu kín trong bóng đêm, trên người tùy ý khoát một cái áo sơ mi trắng, quần dưới hạ thân bị kéo đến mắt cá nhân, Hứa Kham nghiên thâng nằm ở trên giường, có một người đang đè lên hắn.



Khuôn mặt của Trần Khuê mang theo dữ tợn, một bàn tay chạy trên người Hứa Kham, nói: “Đã lâu không gặp! Em vẫn chặt như vậy, cho dù đã thay đổi một thân thể…” Dùng sức đặt Hứa Kham ở dưới thân mình, thắt lưng nặng nề trầm xuống, nhanh chóng phóng thích sự thô bạo của mình.



“Ân a… nhanh nữa” Hứa Kham ngửa đầu, híp mắt hưởng thụ sự tiến công của Trần Khuê trên người mình, có lẽ hoan ái cực hạn mới có thể đánh thức tri giác sâu nhất trong cơ thể. Khẽ híp đôi mắt khiến cho người ta không thể hiểu được hắn đang suy nghĩ cái gì, nửa khuôn mặt khác trong bóng đêm tản ra hơi thở lạnh lẽo.



“Ha hả… em đúng là một chút cũng không thay đổi, vẫn thích bị đối xử thô bạo như trước.” Nói xong đưa tay dùng sức nắm lấy hạt đậu trên ngực Hứa Kham, một tay nắm chặt thắt lưng của hắn, động tác bạo lực không hề kiên nể, hoàn toàn không có chút nhu tình.



Làm đàn ông, không có gì kích thích bằng việc đem một người đàn ông khác đặt dưới thân và va chạm không kiêng nể gì. Tính tình của Trần Khuê tương đối hung bạo, sau khi Trần Sâm chết đị, hắn ở ngục giam Hắc Tháp đã chơi tàn mấy dị năng giả thực lực không kém, nhìn làn da trắng nõn của Hứa Kham dưới ánh đèn hôn áo, không khỏi phát ra từng trận gầm nhẹ, lực đạo cũng ngày càng nặng hơn.



“A…” Hứa Kham bị đâm đến khó chịu, ăn đau nhịn không được mà kêu lên, lực đạo của Trần Khuê rất mạnh, giống như mỗi lần đều muốn đâm Hứa Kham bay ra ngoài, không bao lâu sau trên người Hứa Kham lại xuất hiện không thích vết bầm xanh.



Ở trong một góc hai người không chú ý đến, có một người thứ ba đang ngồi.