Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký
Chương 17 : Ai da, cô thật sự là một tiểu yêu tinh thích làm phiền người
Ngày đăng: 12:57 18/04/20
“Bốp bốp!” Tống Tiểu Ngọc nắm áo Hạ Ấm, tát hai cái lên khuôn mặt cô, trong nháy mắt khuôn mặt cô liền sưng lên như đầu heo, “Tiện nhân, ai cho cô lá gan dám ra tay với Diệp Thần?”
“A…..” Bị tát mấy cái, Hạ Ấm liền mơ hồ, đau nhức trên khuôn mặt mới làm cho cô khôi phục tinh thần. Ôm mặt la lớn.
Tống Tiểu Ngọc nhấc chân đạp cô xuống đất, lấy súng nhằm ngay đầu của cô, hung ác vô cùng, cô sợ đến mức không thể khống chế, nước tiểu cứ thế trào ra.
“Tống Tiểu Ngọc, anh có ý gì?” Tiếu Nam tiến lên, ý đồ ngăn cản Tống Tiểu Ngọc. Hứa Kham nhìn thấy một màn này, vẻ mặt bí hiểm, nếu không phải lúc trước thấy Tiếu Nam động dục niệm, hắn thật sự sẽ không hoài nghi điều gì. Nhìn Trần Sâm ra hiệu, cứu Hạ Ấm có thể hợp tác cùng Đường Bưu, điều này không thiệt. Hơn nữa, Diệp Thần sống hay chết cùng hắn không có liên quan, nhưng cũng cần phải giả bộ.
“Hạ Ấm, cô đừng quá đáng, trong tình huống khẩn cấp mà cô dám đối với người phe mình ra tay…” Hứa Kham một lời hai nghĩa, vẻ mặt phẫn uất, tay đặt ở nơi không nhìn thấy, nhẹ nhàng sờ mó, ý đồ tìm kiếm chìa khóa mở cửa.
Nghe xong lời này của Hứa Kham, Tống Tiểu Ngọc quay đầu lại mỉm cười với hắn, lên đạn bắn hai phát vào tay Hạ Ấm. Tuy chỉ hai phát nhưng uy lực của súng sinh hóa hơn hẳn súng ống bình thường, làm tay cô nhất thời chỉ còn máu và thịt., Tống Tiểu Ngọc chậm rãi nói: “Lần sau không sẽ không chỉ hai phát!”
Nói là cho Hạ Ấm nghe, nhưng Tống Tiểu Ngọc vẫn nhìn chằm chằm Hứa Kham, ý tứ không cần nói cũng biết.
Anh đã gắn máy theo dõi trên người Diệp Thần, vừa rồi khi tát Hạ Ấm, một gã quân nhân phía sau hướng anh gật đầu, nói cho anh biết Diệp Thần không sao, anh cũng yên tâm. Nhưng anh không tính làm cho Hứa Kham sống dễ chịu, hướng Hạ Ấm nổ súng, là mượn cơ hội cảnh cáo Hứa Kham.
“Cầm máu!” Tiếu Nam sắc mặt xanh mét, nói với Hứa Kham.
“Ở đây đã xảy ra chuyện gì?” Đột nhiên phía trước truyền đến tiếng gọi dồn dập, mọi người nhìn nhau, không thèm nghĩ nhiều liền nhanh chóng chạy về phía trước. Chỉ thấy trong một phòng nghiên cứu, tụ tập mười mấy người, sắc mặt người nào cũng hoảng sợ nhìn chằm chằm thi thể trên mặt đất.
Tống Tiểu Ngọc sau khi nhìn ba thi thể trên mặt đất, im lặng ngồi xuống, loay hoay lấy ra vài miếng bông gòn và thuốc thử máu từ trong ba lô để thử máu, để sát mũi ngửi, nói: “Không bị lây nhiễm virus T, chết cách đây khoảng chừng hai mươi phút, trên thi thể vẫn còn lưu lại độ ấm.”
Dần dần, hơi thở u ám biến lớn, ai cũng không phát hiện ở trong không trung của tầng trệt đột nhiên có thêm một bóng người, quần áo lỏng lẻo màu lửa đỏ, mùi thơm lạ lùng thản nhiên phiêu tán trong gió, đồng tử cô nhanh chóng co rút, cuộn người che chặt miệng.
Vây quanh người nọ là một đoàn hơi thở u ám, khiến người ta không nhìn rõ diện mạo, người nọ ngồi xuống, ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng xoa cằm dưới của cô, tiện đà nắm chặt, âm thanh trầm thấp khêu gợi chậm rãi vang lên, nhẹ nhàng như đang thỏ thẻ cùng tình nhân, “Ai da, cô thật là một tiểu yêu tinh thích làm phiền người khác, như thế nào lại học hư…màu của máu lúc nào cũng rất mê người, thật muốn dùng máu của cô đổ đầy một bồn tắm lớn, cô có biết…loại cảm giác này tuyệt vời cỡ nào không?”
Từ từ, năng lượng u ám dần trói chặt cô, từng bước xâm chiếm cô.
“Ô a…” Hạ Ấm sợ đến trắng mặt, cảm xúc lạnh như băng làm cô nhớ đến lúc cha mẹ vừa qua đời khi mạt thế bắt đầu, lạnh thấu cả nội tâm. Liều mạng lắc đầu, nước mắt tràn ra nhưng không dám phát ra tiếng động nào cả.
“Ha hả…Phải ngoan một chút, bằng không…” Đầu ngón tay lạnh như băng, lưu lại trên cổ cô một chút, lời nói lạnh lùng vô tình, giống như truyền ra từ nói sâu nhất của địa ngục.
“Ân…” Hạ Ấm nhanh chóng gật đầu, ngay cả một chữ cũng không dám cãi lại. Cô thậm chí còn không biết người nọ rời đi lúc nào, chỉ lắc rồi gật đầu, miệng lại không nói nửa lời.
“Chị, chị…” Hạ Lưu lo lắng lung lay Hạ Ấm, cậu cùng bọn người Đường Bưu vừa đi vào tầng này, tổng tổn hại là bốn năm người, cũng may là còn sống.
Vừa đến liền phát hiện cô trốn trong một góc, thân mình không ngừng run lên, khuôn mặt sưng vù trắng bệch lại mang theo tơ máu, có chút đáng sợ.
“Này…rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Đường Bưu lui về sau hai bước, hiển nhiên có chút ghê tởm bộ dạng của cô, nhưng người khác ngồi xung quang ba cổ thi thể, biểu lộ sợ hãi không thể kiềm nén.
Bọn họ đứng giữa tầng trên, trong không khí có chút tràn ngập mùi màu, ngẫu nhiên còn có vài tiếng kêu thảm thiết…