Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

Chương 26 : Đệ khống thật đáng thương

Ngày đăng: 12:57 18/04/20


“Garfield?” Diệp Thần khi gọi ra cái tên này cảm giác thật vi diệu, Diệp Cẩn là một người đàn ông khốc suất như thế, trên đầu có một con mèo Garfield? Đương nhiên, không giống như mèo Garfield trên TV, nhưng trong đêm tối, cảm giác khó nói nên lời.



“Không phải là Garfiled như trên TV, nó là dị thú cấp năm, tiến hóa biến dị hai hệ dị năng gió và lửa.” Diệp Cẩn ho khan hai tiếng, kéo Garfield từ trên đầu mình xuống. Y cái gì cũng chưa làm, nhất thời mềm lòng vì người này tấn công quá nhanh, không nghĩ đến đã bị nó leo lên đầu…



“Meo meo!” Nghe Diệp Cẩn khích lệ, thân thịt của Garfield uốn éo trong vòng tay của y, móng vuốt phía trước lúc co lúc duỗi. Nương theo ánh sáng trong khu dã ngoại mà nhìn bộ dáng Garfield, một cục tròn vo màu cam, trên lưng dài một một đôi cánh nhỏ trong suốt, thân hình mập mạp đó y như con mèo Garfield trên TV, hèn gì Diệp Cẩn gọi nó như vậy, quả là xứng với tên.



“…Rõ rồi!” Diệp Thần cười nhẹ hai tiếng, tính nói gì đó, đột nhiên cảm nhận được hơi lạnh từ trên cổ tay. Ngay sau đó nghe tiếng ‘tê tê’, tay áo nhẹ rung động một chút. Tiểu bạch xà từ trong bò ra, cuộn lại đuôi rắn rồi ngẩng cao đầu, nhìn về hướng Garfield kêu to, ‘tê tê!’



‘Meo meo!” Con mèo không chịu yếu thế, đuôi cuốn lấy tay Diệp Cẩn, mở to đôi mắt, nhếch râu mèo, cái mũi phấn hồng nhẹ nhúc nhích, như là đang xác nhận cái gì.



Trong lúc nhất thời, trong căn phòng nhỏ hẹp, ngoại trừ thanh âm tê tê thì chính là tiếng meo meo.



Diệp Thần búng lên lưng rắn nhỏ, giựt giựt khóe miệng nói: “Tiểu tử không chịu an phận, có phải muốn bị đánh mông không?” Diệp Thần nghiêm mặt, lời nói lại vô cùng đáng yêu, nhất thời làm Diệp Cẩn bị manh đến không nhẹ. Nhìn con mèo ở bên cạnh Diệp Cẩn, trong đầu Diệp Thần lại không khỏi nghĩ đến, đệ khống thật đáng thương nha!



“Tê tê!” Tiểu bạch xà la hét về hướng Diệp Thần, xoay người nhảy lên đầu Garfield, cái thân nhỏ nhắn quấn quanh cổ nó, sau đó thắt chặt đầu Garfield. Cũng may Garfield tuy là nhiều thịt nhưng cũng không mập như con mèo trên TV, bằng không con rắn nhỏ như thế làm sao quấn cổ nó được.



“Ồn ào cái gì?” Diệp Thần nén giận, cái gì đây, kênh động vật thế giới? Thế giới này đã không còn thích hợp cho người sinh tồn rồi, vẫn là nên sớm lên hỏa tinh ở đi!



“Nó thật thích Garfield!” Diệp Cẩn kiên định nói, âm thầm vỗ đầu Garfield, thả nó xuống đất, mới vừa buông tay nó liền nhảy lên đầu Diệp Cẩn.



“Yêu thương khác giống là không có kết quả đâu.” Diệp Thần không để lộ biểu tình, khô khan nói một câu. Trong lòng lại cảm thấy 囧囧, tiểu bạch xà là đực hay cái nhỉ?
“A…” Đột nhiên, dưới lầu vang lên tiếng cô gái thét chói tai, ngay sau đó chính là tiếng vật thể rơi xuống đất. Vội la lên: “Ai?”



“Trương Như Anh, mày sao vẫn không bị gì?” Tiêu Tuyết Lan hét lên, thân thể trần truồng nhìn ba người đàn ông la lên: “Chẳng lẽ các anh chưa cho cô ta thuốc an thần cùng thuốc làm tê liệt thân thể hả?” Ánh mắt phiếm hồng, mang theo huyết tinh. Thân mình Tiêu Tuyết Lan không có năng lực gì, nếu không có Trương gia che chở, làm sao có thể sống sót ở mạt thế. Dựa vào khéo miệng cùng một ít thủ đoạn nhỏ, bên người đi theo không ít dị năng giả cùng thể thuật giả.



Lần này, ba người đó là ‘thị vệ’ Tiêu Tuyết Lan nuôi bên người.



Trương Như Anh ngay cả liếc mắt nhìn Tiêu Tuyết Lan đều cảm cảm thấy lười, vài gai đất trực tiếp cắm vào tứ chi ả, ba người đàn ông khác cũng không tốt hơn bao nhiêu, trực tiếp bị gai đất ghim chặt trên sàn, co rút vài cái liền tắt thở.



“A!” Tiêu Tuyết Lan ăn đau, lớn tiếng la hét, điên cuồng mắng: “Đồ bất nam bất nữ, nếu không có Trương gia, mày là cái thá gì lại dám động thủ với tao như thế, tao nhất định phải trở về nói cho bà nội…”



Trương Như Anh đang bực bội liền bị chọc đến vui vẻ, khinh thường nói: “Bà nội? Tiêu Tuyết Lan mày là cái gì, chỉ là một người do Trương gia rảnh quá nên mới nuôi, có thể để mày chăm bà nội thì đã là xem trọng lắm rồi, mày còn tự cho mình là thanh cao?”



“Tao không tin, tao mới là cháu gái bà nội thương nhất, dáng vẻ không giống thứ bất nam bất nữ như mày, buông…” Tiêu Tuyết Lan cao giọng kêu gào, bộ dáng vô cùng kiêu ngạo. Bình thường ở Trương gia, ả không dám đối mặt với Trương Như Anh, nhưng lại không ngừng ở trong tối điều tra. Bất quá Trương Như Anh không thèm so đo, người khác của Trương gia cũng lười mở miệng. Không nghĩ đến ả lại tự cho mình là đúng, thật sự là đáng buồn lại nực cười.



“Không biết điều!” Trương Như Anh thản nhiên liếc tuyết Lan một cái, không thèm để ý ả điên cuồng la hét, gai đất trong tay trực tiếp đâm xuyên qua ngực, động tác nhanh gọn.



Diệp Thần kinh ngạc đứng ở ngoài, hiển nhiên không nghĩ đến cô ra tay nhanh như vậy, trực tiếp giết Tiêu Tuyết Lan. Bất quá Tiêu Tuyết Lan này quả thực là cực phẩm, rõ ràng là người ngoài, lại tự cho mình là chủ nhân, buồn cười cực kỳ! Nhưng thật ra Trương Như Anh này so với tưởng tượng càng hợp với cậu hơn, nhưng mà biểu tình âm trầm đó, thứ cho kẻ bất tài này không thể chịu nổi!



Nguyên tác gì đó nhanh lui đi!