Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

Chương 36 : Diệp Cẩn, La Sát trở về từ địa ngục

Ngày đăng: 12:57 18/04/20


Huyết tinh đầy trời, làm cho một mảnh núi rừng nhuộm đỏ như máu, mùi hư thối nồng đậm tràn ngập cả không gian. Mọi người ít nhiều đều có vết thương, chỉ có Lý Huân hoàn hảo không tổn thương gì được Long Tường Thiên bảo vệ thật chặt, vẫn mang khuôn mặt ôn hòa tươi cười như cũ, lúc đầu còn chưa hiểu nụ cười này có gì không thích hợp.



Nhưng mà hiện tại mọi người đều bị thương, cả Long Tường Thiên cũng vậy, chỉ có Lý Huân một chút máu cũng không dính. Chỉ cần nhìn thấy hình ảnh này, tâm tư mọi người liền trở nên có chút vi diệu. Liên hệ lại với nụ cười vô hại của hắn, đều có chút phỏng đoán.



“Đừng kéo dài, chúng ta phải lập tức tìm cách trở lại đường phía dưới, chiếc xe còn ở dưới, vết thương trên người chúng ta cần băng bó, nội trong hai giờ phải tiêm huyết thanh.” Trương Như Anh níu mày, trên người che kín không ít miệng vết thương lớn nhỏ, quần áo hỗn độn, như ẩn như hiện lộ ra da thịt màu lúa mạnh, khiến cho mọi người thỉnh thoảng nhìn lén một chút.



Chú Đường nhíu mày, cởi áo khoác trên người, lạnh lùng nói: “Mặc vào.” Thanh âm khàn khàn lộ ra chút tức giận, khuôn mặt bình tĩnh thường ngày hiện lên chút sát khí.



Cảm nhận được sự ấm áp không phải của mình, thân mình Trương Như Anh có chút cứng đờ, khuôn mặt anh khí hiện lên chút xấu hổ, vành tai nhuộm lên màu hồng nhạt. Lập tức xấu hổ quay mặt, ho nhẹ hai tiếng đi đến đỡ Mạc Quý dậy, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.



Diệp Thần từ từ nhắm lại hai mắt, tựa vào một góc cây, trên khuôn mặt tuấn mỹ dính vài giọt máu, khuôn mặt cậu vô cùng yêu dị. Một tay cầm chặt trường kiếm, bàn tay còn lại hơi cong, trong đó là một viên dị hạch của dị thú khỉ đầu chó lúc nãy vừa lấy được, năng lượng dị năng cùng hệ, dị năng khô kiệt của Diệp Thần rất nhanh được phục hồi.



Xa xa, thân mình nhỏ xinh của Garfield, xuyên qua xuyên lại giữa đám tang thi chim, móng vuốt nho nhỏ vung lên, liền làm cho đầu của tang thi chim bị xé làm đôi, lộ ra dị hạch nhỏ như cái móng tay bên trong. Tang thi chim lớn nhỏ khác nhau, độ lớn nhỏ của dị hạch cũng khác nhau, lớn có thể bằng một quả trứng chim cút, nhỏ cũng như một cái móng tay.



“Đây là còn gì? Mèo?” Lý Huân nhíu mày, nhìn Garfield đang xuyên qua đám tang thi chim, ánh mắt dừng trên con rắn nhỏ màu trắng quấn trên cổ Garfield, vô cùng tò mò, dị thú vốn dĩ xung khắc như nước với lửa, một khu vực rất khó có được hai dị thú đồng cấp, càng không nói đến dị thú có thể ‘tương thân tương ái’ quấn cùng một chỗ như thế này.



Thấy Diệp Thần thật lâu không có trả lời, Manny ở bên cạnh dừng lại động tác lau súng, nhìn Garfield cách đó không xa nói: “Dị thú, dị thú bên người Diệp Thần, nghe nói là dị thú cao cấp.” Hắn đã từng thấy nó khi dễ Mạc Quý, tốc độ nhanh như chớp khiến người ta không thể trốn.



“Dị thú cao cấp?” Hai mắt Lý Huân phát sáng, ánh mắt nhìn về Diệp Thần lại có thâm ý khác, dị thú rất khó phục tùng, việc này ở liên minh không phải là bí mật. Rất ít người có thể thu phục được dị thú, đừng nói đến chuyện mang theo một con dị thú cao cấp bên người, như vậy rất nguy hiểm! Ai cũng không biết giây tiếp theo nó có nhào đến cào nát mình hay không?



Vì thuần dưỡng dị thú, trong liên minh có một chức nghiệp gọi là thuần thú sư, bất quá chức nghiệp này có rất ít người có gan dám làm. Quân đội liên minh cũng từng cố ý bắt giữ một số dị thú cùng biến dị thú, để cho người ta tiến hành thu phục, nhưng không ai thành công, người có ý đồ muốn thu phục chúng nó, cuối cùng đều trở thành đồ ăn cho bọn chúng. Ngẫu nhiên có một cơ hội thành công, tỷ lệ một trên một vạn, tổn thất quá lớn, liên minh căn bản không thể gánh nổi kết quả này.



Sau đó, chỉ đành hủy nhiệm vụ thuần dưỡng này.


“Chỉ còn một chiếc xe?” Trương Như Anh hỏi.



Manny lắc đầu, nói: “Đã bị đạp thành đống sắt vụng, đồ ăn bên trong đều bị cướp sạch, tôi đã lấy ra tất cả thuốc còn nguyên, dấu vết trên quốc lộ rất rõ ràng, tôi lo dị thú sẽ còn quay trở lại, tốt nhất nên nhanh chóng lên đường!”



“Mọi người thấy sao? Trương Như Anh nhìn về phía Long Tường Thiên và Diệp Thần, xe của Long Tường Thiên cũng đã hỏng, hiện tại chỉ có xe của Diệp Thần còn nguyên. Mười mấy người có thể ngồi hay không là cả một vất đề.



“Đi.” Diệp Thần nói.



“Trước lên xe, ở dưới hết chỗ thì lên nóc ngồi, phải nhanh rời đi.” Long Tường Thiên gật đầu, nơi này mùi máu tươi quá nồng, tuy rằng dị thú triều đã lui nhưng mùi máu tươi quá nồng, mấy con tham lam nhất định sẽ còn quay lại, phải nhanh rời đi.



“Tích tích!” Diệp Thần mở cửa xe, lên xe, chiếc này cũng không tính là nhỏ. Long Tường Thiên, Manny, chú Đường và Mạc Quý đều ngồi trên nóc xe, những người khác thì vào trong xe, Mạt Điểm là tài xế, Diệp Thần ngồi ở vị trí phó lại, chỗ ngồi phía sau chính là Trương Như Anh, chó điên, Lý Huân, Đường Bưu và A Cửu. Vết thương của hai người họ quá nặng, chiếm vị trí khá nhiều, nhất là chân trái của A Cửu, mặc dù không gãy nhưng huyết nhục mơ hồ, không có vật gì cố định, lúc xuống núi là do chú Đường cõng.



Diệp Thần lấy ra thông tấn khí, tùy ý lau vết máu trên mặt, liếc mắt nhìn dãy số trên đó, trong mắt hiện lên chút vui mừng: “Uy! Chuyện gì?”



“Em giờ đang ở đâu?” Ngữ khí của Diệp Cẩn vô cùng lo lắng, dưới sự phụ trợ của hắc vụ dày đặc, tựa như tử thần vừa đến thế gian, thi thể của tang thi và dị thú bị hắc vụ bao vây ngã xuống mặt đất, chỉ trong tích tắc liền biến thành đống xương khô, khuôn mặt tuấn lãng tràn đầy sát ý. Dưới chân là một đống xương khô, ba người đi theo y, thần thái nhàn nhã giống như việc đám dị thú đang bao quanh họ không hề tồn tại.



“Huyện An Bình? Anh ở đâu? Tiếng động gì thế?” Diệp Thần nghi hoặc hỏi, từ trong máy liên lạc truyền đến vài tiếng kêu gào thê lương, loại âm thanh này cậu không hề xa lạ.



“Chờ, anh lập tức đến tìm em.” Nói xong, trực tiếp tắt máy, quay đầu nhìn lại đã mất đi chút ôn nhu ấy, lạnh lùng nói: “Nhanh giải quyết, đi huyện An Bình.”



“Yêu! Lão đại rốt cuộc cũng vùng lên!” Bên cạnh vang lên tiếng trêu chọc.



Ngay sau đó là một hồi chiến đấu kịch liệt, huyết tinh đầy trời, xương khô khắp mặt đất, Diệp Cẩn một thân lệ khí, giống như la sát trở về từ địa ngục, mê người nhưng cũng tràn đầy nguy hiểm!