Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

Chương 39 : Vô sỉ, không biết xấu hổ

Ngày đăng: 12:57 18/04/20


Đêm càng khuya, mưa ngoài động ngày càng lớn hơn, bông tuyết cũng rơi xuống cùng mưa, độ ấm đột nhiên giảm xuống. Cho dù là ở sâu trong động, thì tiếng kêu của tang thi và dị thú vẫn nương theo tiếng gió lọt vào trong tai mọi người. Thân mình Diệp Cẩn run lên, tiết ở trong thân thể Diệp Thần.



Đem phân thân chậm rãi từ trong cơ thể Diệp Thần lui ra, do đã phát tiết nên phân thân đã mềm một nửa, Diệp Cẩn tìm trong ba lô một miếng vải sạch, cẩn thận lâu cho Diệp Thần. Sau đó lấy ra một bộ quần áo sạch, Diệp Thần không lên tiếng, tùy ý Diệp Cẩn gây sức ép.



Hai người sau khi lau sạch sẽ, Diệp Cẩn xóa bỏ hắc vụ ở cửa động, một làn sương bao lấy tất cả mùi hương trong huyệt động bay ra ngoài, ba người bên ngoài vô cùng nghiêm túc, thấy Diệp Cẩn bỏ đi hắc vụ, liền dẫn theo cái thứ quái dị bên ngoài đến. Cả bọn đều nhìn về phần dưới của Diệp Thần, nhưng không có hỏi nhiều



“Lão đại, thứ này rất kỳ lạ.” Mạc Phong nhíu mày, nhìn về hướng Diệp Cẩn giải thích.



Bác Tạp cùng Klose chuẩn bị đồ ăn, chẻ cây củi thành mấy khúc nhỏ, tạo thành một đống lửa đơn giản, Klose lấy ra một chút gia vị, dùng để rửa sạch thịt dị thú, chuẩn bị nướng thịt. Ở bên ngoài không có gì đáng chú ý, tốt nhất vẫn là nên ăn cho no bụng.



“Như thế nào?” Diệp Cẩn ngẩng đầu lên, theo phương hướng Mạc Phong chỉ mà nhìn qua, chỉ thấy ở phía trên động có một bóng đen đang nằm, nó có vẻ bự, nghe Mạc Phong giải thích, thứ này sau khi chết đi sống lại nhiều lần liền thành công tiến hóa thành hình thể hiện tại. Tứ chi hóa thành lợi trảo sắc bén, ở mông còn tiến hóa ra cái đuôi dài nhỏ, ở cuối đuôi còn rất nhọn giống như vũ khí.



Diệp Thần dựa vào vách tường, yên lặng khôi phục thể năng, trong lòng bàn tay đang cầm dị hạch của con khỉ đầu chó, toàn lực cắn nuốt, cậu muốn mượn cơ hội này để lên cấp năm. Hấp thu dị hạch cùng cấp làm cho cậu thăng cấp thuận lợi hơn, nước chảy thành sông, hoàn toàn không có cảm giác sống không bằng chết như lần trước.



“Ầm!” Một lát sau liền thuận lợi đả thông kinh mạch, thành công trở thành dị năng giả cấp năm. Sau khi bước vào cánh cửa cấp năm, Diệp Thần cảm thấy được cảm giác của mình tăng lên, ngũ giác trở nên mạnh hơn! Tinh thần lực kết lưới phóng ra khắp động, nhanh chóng tập trung lên cái bóng đen nằm ở trên đỉnh huyệt động.



“Đây là thứ quái vật gì?” Diệp Thần mở mắt, nhìn về bóng đen đó, theo ánh sáng trong động, y có thể nhìn rõ toàn thân của nó. Tứ chi thon dài hóa thành lợi trảo, bám chặt như con thằn lằn, sau lưng có một cái đuôi dài nhỏ, hoàn toàn vượt qua sự hiểu biết của nhân loại, miệng rộng đến tai, trên cái cổ lộ ra bên ngoài, có mấy dấu vết bầm xanh tím như là dấu ngón tay…



“Không biết, tôi lúc nhìn thấy nó đã có hình dáng như vậy, cao tầm 1m7…sau khi chết vài lần, liền trở thành thứ ghê tởm này!” Klose nhún vai, bắt đầu làm thịt nướng, mỡ rơi trên lửa phát ra âm thanh tách tách, nói xong, còn dựa sát vào người Bác Tạp, hiển nhiên cảm thấy thứ này thật ghê tởm.



“1m7?” Diệp Thần đỡ vách đá đứng dậy, nhìn chằm chằm cổ của con quái vật đang nằm trên đá, dưới ánh huỳnh quang càng nhìn thấy rõ ràng hơn. Diệp Thần xoa nhẹ thái dương, mấy dấu tay này không hề xa lạ với cậu.



Quái vật sau khi nhìn thấy Diệp Thần đứng lên, liền mở cái miệng rộng kêu lên từng tiếng bén nhọn, đầu lưỡi ẩm ướt lộ ra, giống như liếm lên vách đá, mơ hồ còn thấy được xước mang rô ở trên đầu lưỡi.



“Tôi nghĩ, tôi có thể quen biết con quái vật này!” Diệp Thần chần chờ nói, nghi ngờ trong mắt càng đậm, trầm tư một lát, ngẩng đầu nói: “Trước khi các người đến, tôi cùng Trương Như Anh gặp Long Tường Thiên và Lý Huân ở gần ngã ba, sau đó gặp dị thú triều, rồi lúc ở trước trạm xăng dầu trong huyện An Bình thì gặp phải tang thi chuột, bất đắc dĩ nên chúng tôi lui về động Tử Hà, trải qua mấy giờ chiến đấu, chúng tôi đánh thắng tang thi chuột. Đương nhiên bọn tôi cũng trả giá không nhỏ, lúc mọi người phân chia tìm đường, Lý Huân đã tiêm thuốc an thần và thuốc tê cho tôi, trước khi lâm vào hôn mê, tôi đã dùng sức bóp nát cổ Lý Huân, chính là vị trí đó…” Nói xong, chỉ vào cổ của nó.



“Cậu nói quái vật này chính là tiến sĩ Lý Huân của liên minh?” Mạc Phong kinh ngạc nói.


Nghe thấy hắn gọi, hai cô gái dáng người đầy đặn hiện ra, lắc mông đến gần, nhân tiện nháy mắt với Klose và Bác Tạp. Diệp Cẩn và Diệp Thần đứng ở chỗ tối, đoàn người Chân Hàn Tử nhìn không kỹ, cũng không phát hiện ở trong góc tối còn có hai người đang ngồi, lúc tiến vào mới phát hiện có nhiều thêm hai người, hơn nữa còn là nam nhân diện mạo tuấn mỹ, nhất thời hoa mắt!



Chân Hàn Tử tên thật là Takamoto, là người của gia tộc Panasonic, lần này phụng mệnh Thiên Hoàng lén vượt biên đến đây chấp hành nhiệm vụ bí mật. Takamoto trời sinh chính là một tên gay, đặc biệt thích ngược đãi, nam thị bị hắn tra tấn đến chết không đến một trăm cũng có mấy chục, khi nhìn thấy hai người Diệp Cẩn ngồi ở chỗ tối, hạ thân hắn nhanh chóng đứng lên, nếu không phải trên người mặc áo bông rộng rãi, chỉ sợ đã sớm bị lộ nguyên hình.



Cảm nhận được tầm mắt của Takamoto, sắc mặt hai người Diệp Cẩn liền lạnh xuống.



“Hừ!” Diệp Thần hừ lạnh một tiếng, tinh thần lực tính công kích thẳng vào đầu Takamoto chuyển hướng. Sau đó ngưng tụ tinh thần lực lại thành một đoàn, tát mạnh hai cái lên mặt Takamoto. Âm thanh này ở trong huyệt động vô cùng vang dội, Diệp Thần lạnh lùng nói: “Quản tốt đôi mắt của anh, bằng không tôi thay anh móc ra.”



“A…phải, phải!” Takamoto kêu thảm thiết mấy tiếng, hắn không những bỏ lỡ cơ hội vuốt mông ngựa lại còn bị Diệp Thần giáo huấn, làm sao còn dám cãi lại, ngăn lại mấy người có năng lực ở đằng sau muốn ra mặt cho hắn, liên tục chân chó giải thích, khuôn mặt bị tát bảy tám cái bạt tay, giờ đang sưng như đầu heo, nịnh nọt nói: “Là mắt chó tôi bị điên, mạo phạm hai vị đại nhân, thỉnh đại nhân đại lượng không nhớ lỗi tiểu nhân, đừng để ý!”



Nói xong liền liên tục lui về sau, giống như là lo lắng đụng chạm với Diệp Thần.



Nhìn thấy biểu tình này của Takamoto, lo lắng của Diệp Thần không hề giảm bớt, ngược lại còn lo thêm. Không hổ là người của đại dân tộc, đủ vô sỉ! Đủ không biết xấu hổ! Người như thế tựa như con rắn độc, thập phần nguy hiểm!



Diệp Cẩn cũng nhíu mày, nhìn mấy người Mạc Phong ra hiệu, ý bảo bọn họ làm việc cẩn thận! Coi chừng bọn họ. Hai nữ nhân kia sau khi đi vào huyệt động, rất nhanh bắt đầu chuẩn bị, sắp xếp lại huyệt động không lớn lắm, sau đó quỳ trên mặt đất chuẩn bị đồ ăn.



So với thịt nướng đơn giản của nhóm người Diệp Thần, đồ ăn của nhóm Takamoto tinh xảo hơn rất nhiều.



Có bàn nhỏ, thậm chí bọn họ còn mang theo dụng cụ nấu cơm, điều này làm cho nhóm Diệp Thần có chút kinh ngạc, mấy thứ này không có khả năng tùy thân mang theo, như vậy…nhất định có cả dị năng giả! Tầm mắt đột nhiên rơi xuống trên người Sakiko Suzuki đã bị Takamoto đánh trước đó, nữ nhân kia vẫn an phận lui ở một góc, hai nữ nhân kia quỳ bên cạnh cô chuẩn bị, mỗi lần hai cô gái kia nói với cô cái gì, sau đó sẽ có đồ xuất hiện.



“Dị năng giả không gian.” Diệp Thần nhẹ giọng nói.



Diệp Cẩn gật đầu, “Đúng vậy, không nghĩ đến ở đây lại có một dị năng giả không gian.” Diệp Cẩn có chút kỳ quái, ở trong liên minh, mỗi một dị năng giả không gian đều là mục tiêu tranh giành của các thể lực khắp nơi. Không nghĩ đến ở chỗ tên đàn ông biến thái này lại xem dị năng giả không gian như là phế vật, còn bị đánh, đúng là mấy tên mù!



“Muốn làm cái gì?” Diệp Thần nhướng mày nhìn Diệp Cẩn, khuôn mặt của Dung Tuyên rất đẹp, nhưng nụ cười kia thấy thế nào cũng kỳ lạ, cậu biết Diệp Cẩn đã nổi lên ý xấu.



“Em sẽ biết.” Diệp Cẩn cầm tay Diệp Thần, nhìn về đám người Takamoto. Thời gian trước, ông già kia có truyền đến tin tức, nói là người hải cảng không an phận, có người có ý đồ tập kích hải cảng, muốn thâu tóm nơi đó. Không nghĩ đến hiện tại y liền gặp phải nhóm này, liền biết đây là nhóm người không an phận, lúc trước không nên giữ lại, Diêm hồ và hải cảng chỉ cách một vùng biển, cái người đàn ông gọi là Chân Hàn Tử này, nếu không có tính kế, thì ai mà tin chứ? Hơn nữa vừa nghe liền biết cái tên Chân Hàn Tử này là giả rồi.