Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký
Chương 42 : Rời đi
Ngày đăng: 12:57 18/04/20
“Đây rốt cục là cái thứ quỷ gì?” Trên mặt Takamoto hiện lên biểu tình kinh ngạc, thân mình lui vào trong vòng bảo hộ người có năng lực, đôi mắt thật nhỏ di chuyển, nhìn chằm chằm hai người một thú cách đó không xa.
Trải qua giao chiến, nghi hoặc trong lòng Diệp Cẩn càng sâu, nhìn Sakiko Suzuki đang vây công chính diện, nói: “Vây lấy nó, đừng giết chết, thứ này giết không chết đừng để lãng phí dị năng.”
Sakiko Suzuki gật đầu, phối hợp với Diệp Cẩn vây khốn thứ này. Từng đợt từng đợt hắc vụ tựa như linh xà, gắt gao trói chặt tứ chi của nó. Những người khác lúc này mới dám đến gần, nhìn thấy quái vật bị trói bởi hắc vụ, người không giống người, lại càng giống như trí thi Diệp Thần từng gặp.
“Sàn sạt…” Một trận tiếng bước chân hỗn loạn từ phía bên trái đi đến, nhiệt độ không khí giảm xuống, nước ở những chỗ trũng đã đóng băng mỏng, từ khe hở trên đỉnh động thỉnh thoảng rơi xuống bông tuyết, mang theo hơi lạnh.
“Đừng ra tay, là người quen.” Diệp Thần ngăn lại Mạc Phong, trời đã sáng một chút, cửa vào lúc đầu đã bị Trương Như Anh chặm lại, phải đi đường vòng qua bên phải hoặc cửa sau.
Quả thực, một phút sau, bên trái xuất hiện nhóm người Trương Như Anh, Long Tường Thiên dẫn đường, Mạc Quý và Manny một trái một phải đỡ Mạt Điểm ở giữa, sau đó là Đường Bưu và A Cửu, Trương Như Anh chú Đường và chó điên cản ở phía sau. Vừa đi ra khỏi khoảng hẹp, ngẩng đầu nhìn thấy nhóm người Diệp Thần.
“Diệp Thần, cậu không có việc gì là tốt rồi!” Trương Như Anh gật đầu nói, tầm mắt đảo qua Takamoto, không khỏi nhíu mày, thân phận người Nhật của nhóm người Takamoto rất dễ nhận biét, năm đó chuyện liên minh đề nghị đưa Fujino về nước không nhỏ, Trương Như Anh đương nhiên biết lý do trong đó. Đánh giá Takamoto vài lẫn cũng không buông được đề phòng.
“Ân, Long tiên sinh, anh nhận thức được thứ này không?” Diệp Thần tlm sau đó gọi Long Tường Thiên, chỉ vào quái vật bị Diệp Cẩn trói lại, đang giãy dụa trên mặt đất, nếu Diệp Cẩn không dùng hắc vụ che lại cái miệng rộng của nó, thì cái lưỡi dài kia đã sớm công kích người khác.
“Thân thể phục chế?” Long Tường Thiên kinh ngạc hô lên, khuôn mặt ngày càng lạnh lùng, tầm mắt sắc bén nhìn chằm chằm thân thể phục chế đang giãy dụa trên mặt đất, ôn nhu trong mắt y dần biến mất: “Lý Huân, được, được, thật sự được lắm…”
Cất bước tiến lên, năm ngón tay cắm vào trong lòng ngực thân thể phục chế, chậm rãi từ trong lồng ngực nó lấy ra một mảnh thủy tinh cỡ bàn tay, sau khi mảnh thủy tinh rời khỏi ngực, thân thể phục chế đang giãy dụa trên mặt đất dần dần im lặng. Long Tường Thiên cầm mảnh thủy tinh nhiễm máu tươi trong lòng bàn tay, dị năng lôi điện cuồng bạo nổ ở hai bên trái phải, đánh lên thân thể của nó, một tiếng nổ vang lên, thân thể phục chế liền biến thành tro tàn, cả động cũng bị run lên.
“Hành động lần này ở Diêm Hồ tôi không tham gia, chuyện của thân thể phục chế quá mức nghiêm trọng, tôi cần quay về Bắc Bình một chuyến. Nếu tôi đoán không sai, khu hoang dã lần này có động tĩnh lớn như vậy, chủ yếu là để dẫn tôi ra mặt. Tôi đi thì bên này mọi người sẽ thoải mái hơn nhiều, chuyện về thân thể phục chế hy vọng mọi người giữ bí mật.” Tuy nói là thỉnh cầu nhưng khi mọi người nhìn thấy được khuôn mặt lạnh như băng của Long Tường Thiên, ai cũng không nói được lời cự tuyệt.
Lúc này, Long Tường Thiên như là một con vương thú cuồng nộ, ai dám chọc y đều phải dùng cái chết để trả giá!
“Long tiên sinh, anh đi rồi, tiến sĩ Lý Huân thì là sao bây giờ?” Mạc Quý hỏi.
Trước mắt, Lý Huân còn chưa rõ tin tức, Long Tường Thiên lại rời khỏi, bọn họ đi đâu tìm Lý Huân đây?
“Không cần, giữ cô ta lại cũng có tác dụng.” Diệp Thần nói, liếc mắt nhìn thân mình nhỏ xinh của Sakiko Suzuki, quần áo trên người đều bị đánh nát, chân mang một đôi dép gỗ, áo khoác Diệp Thần đưa cho cô đang được ôm ở trong tay, bộ dáng vô cùng chật vật đáng thương, “Mặc quần áo vào, không cần lo lắng bị bẩn.”
“Tôi, có thể mặc sao?” Sakiko Suzuki hoảng sợ ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo mở to nhìn Diệp Thần.
Diệp Thần gật đầu nói: “Có thể.”
“Ân, hiện tại tôi liền mặc.” Sakiko Suzuki nở nụ cười nhợt nhạt, thân mình nhỏ xinh sau khi mặc áo lên liền che hơn một nửa thân mình.
Sau khi thấy Sakiko Suzuki mặc áo, Diệp Thần không nói gì nữa, chuyện gì đến sẽ đến.
Sau khi rời khỏi động, bọn họ liền tìm được chiếc xe bị bỏ lại trước đó, may mắn, ngoại từ ở trên đó có không ít bụi thì xe không có vấn đề gì. Diệp Thần đem xe để cho Trương Như Anh, xoay người lên xe Diệp Cẩn, lên xe mới phát hiện, bài trí trong xe Diệp Cẩn cao cấp hơn xe của bọn họ nhiều, cũng thoải mái hơn.
Mấy người tùy tiện ăn miếng bánh mì, liền mạo hiểm trời vẫn còn tuyết mà đi đến huyện An Bình. Mưa đã nhỏ, tuyết trằng đầy trời, cũng may tuyết cũng không rơi nhiều, mặt đường không bị đóng băng nhiều lắm, miễn cưỡng cũng có thể đi lại.
Không biết có phải do hạ nhiệt độ hay không, mưa gió đầy trời, khoảng cách đi từ động đến huyện An Bình, bọn họ cũng không gặp vấn đề gì, một đường an ổn đến huyện An Bình.
“Cẩn thận một chút! Bên trong đó ẩn giấu không ít thứ.” Diệp Cẩn đứng ở lối vào huyện, muốn lên quốc lộ 139, phải đi qua huyện An Bình.
Hai chiếc xe đứng ở lối vào thị trấn, thấy Diệp Cẩn xuống xe, đám Trương Như Anh ở chiếc sau cũng xuống. Nhìn huyện tiêu điều trước mắt, mặt đường gồ ghề, tầng trệt của mấy khối kiến trúc lưu lại dấu vết chiến đấu loang lổ.
Âm thanh gầm nhẹ vang lên, theo gió lạnh tiến vào tai mọi người.
“Ực!” Mạc Quý nhịn không được nuốt nước miếng, nghe thanh âm này, chắc là xung quanh ẩn núp không ít thứ lợi hại, khó trách khoảng cách đi từ động đến đây không hề gặp phải thứ gì, thì ra đều trốn ở chỗ này.
Nhưng mà, kỳ quái chính là đám người Takamoto rõ ràng đi trước họ một chút, bọn họ luôn đuổi theo, nhưng không gặp phải, thực khiến người ta kinh ngạc.