Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký
Chương 6 : Rất trơn! Rất nhỏ
Ngày đăng: 12:57 18/04/20
“Hứa Kham, em con mẹ nó rốt cuộc có ý gì?” Trần Sâm đem Hứa Kham ép vào trong ngõ nhỏ, cách khoảng mười mét, đưa lưng về phía Diệp Thần và Lưu Dân, hạ giọng, ngữ khí mang theo chút khó chịu.
Dựa vào cái gì để gã cùng tên phế vật kia một tổ, chỉ cần nhìn bộ dạng ăn hại của Diệp Thần, gã liền chán ghét.
Hứa Kham lạnh lùng nghiêm mặt, không hề thay đổi, vuốt ve cái tay đang nắm cổ áo mình, đạm mạc nói: “Thay tôi đi lấy mật mã hộp bí mật của Diệp Cẩn từ trong miệng Diệp Thần, còn có thẻ thân phận, tôi ắt có chỗ dùng.”
“Vậy trong cái hộp đó có cái gì? Đáng giá để em phí sức như vậy, vì sao không trực tiếp hỏi Diệp Thần?” Trần Sâm bất mãn, xoay người…liếc mắt nhìn DiệpThần, trong mắt chợt lóe lên nghi ngờ rồi biến mất, hoạt động săn bắn thanh trừ lần này, chính là muốn lấy đống vật tự đó cho cha mình, Hứa Kham không nên lãng phí thời gian ở trên người Diệp Thần.
“Đừng hỏi, đến lúc đó tôi tự nhiên sẽ nói cho anh.” Ánh mắt Hứa Kham u ám liếc nhìn Trần Sâm, nhìn vị trí ngoài thành, chỉ cần là đồ của Diệp Cẩn, hắn tuyệt đối không để lọt vào tay người khác. Huống chi, Diệp cẩn chính là một võ giả cao cấp, vật lưu lại đương nhiên sẽ không phải bình thường.
“Nhưng mà…” Trần Sâm không cam tâm.
“Không có nhưng mà, chỉ cần có thể lấy được mật mã và thẻ thân phận, Diệp Thần tùy anh xử trí!” Hứa Kham thần sắc quỷ dị, biểu tình phức tạp vô cùng, cuối cùng trở thành ngoan lệ. Trong lòng thầm nghĩ, Diệp Thần đừng trách tôi, muốn trách thì trách cậu rất tùy hứng, hại chết Diệp Cẩn. Cùng là con người, lại ở trong mạt thế, Diệp Thần dựa vào cái gì lại không cần trả giá thứ nào hết lại có thể được Diệp Cẩn toàn tâm toàn ý yêu thương.
Hắn chỉ muốn kết thúc tất cả.
Trong mạt thế, muốn sống thì chỉ có thể trở nên mạnh mẽ hơn!
Nhược nhục cường thực*, đạo lý này Diệp Thần cậu nên hiểu. (Kẻ yếu bị kẻ mạnh ăn.)
“Thật sự có thể tùy tôi xử lý?” Trầm Sâm im lặng, ánh mắt hiện ra dục niệm đảo qua Diệp Thần, gã mặc dù không thích Diệp Thần kiêu căng không thức thời, nhưng, không thể phủ nhận gã đối với khuôn mặt và thân thể Diệp Thần cảm thấy rất hứng thú!
Nếu không phải Hứa Kham vẫn ngăn cản, gã đã sớm nghĩ đến nếm thử tư vị đặt Diệp Thần ở dưới thân, mạnh mẽ mà làm.
Nghĩ, vươn lưỡi liếm môi, vừa nghĩ đến phía dưới liền có phản ứng.
Hứa Kham vẻ mặt rùng mình, nhìn về phía Diệp Thần ánh mắt âm trầm, hừ lạnh một tiếng, không phải là dựa vào khuôn mặt dễ nhìn, ôm lấy Diệp Cẩn, quấn quít lấy Diệp Cẩn…
“Răng rắc!”
Nhấc chân đạp mạnh xuống tay Trần Sâm, “Đừng nhúc nhích, tôi tay chân vụng về, nếu không cẩn thận bắn ra sẽ nguy hiểm…anh nói đúng không?” Thanh âm đè thấp, mang theo lệ khí nồng đậm, âm trầm đến mức làm cho Trần Sâm không dám lên tiếng.
Ôm lấy nơi bị thương, trưng ra khuôn mặt trắng bệch do đau đớn, mồ hôi từ trán tuôn ra, nhìn ánh mắt Diệp Thần mà sợ hãi. Vẻ mặt lúc xanh lúc trắng, lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thần như vậy, phát run trong lòng.
Nhịn không được mà đoán rằng, chẳng lẽ nhiều năm qua Diệp Thần đều luôn ngụy trang chính mình?
Nghĩ đến đấy sắc mặt Trần Sâm liền khó coi, đối với Hứa Kham cũng có hai phần bất mãn. Không biết có phải Hứa Kham muốn thay thế vị trí của Trần gia ở khu Bố Cát cho nên Diệp Thần mới có thể nhiều năm giả ngây thơ, giả làm phế vật.
Nhìn sắc mặt Trần Sâm không ngừng thay đổi, Diệp Thần không lập tức cắt ngang.
Trong truyện Trần Sâm là một người đa nghi, cứ nghĩ đến việc gã rất yêu Hứa Kham nhưng vẫn có chút đề phòng với Hứa Kham, cũng không giống Tiếu Nam đối với Hứa Kham là nói gì nghe nấy. Thế nhưng vậy càng tốt, cậu liền tương kế tự kế, cốt truyện này ngay từ đầu, Hứa Kham nếu không có Trần Sâm và Trần Gia toàn tâm toàn ý hỗ trợ, kiếp này hắn làm sao còn cơ hội trèo lên đỉnh?
Cậu, mỏi mắt mong chờ.
Cúi đầu, để sát vào tai Trần Sâm, lạnh lùng nói: “Trần Sâm, nếu không có Trần gia, anh cảm thấy được tôi làm sao lại để mắt đến anh? Khu Bố Cát rất loạn, Trần gia chính là một chỗ dựa không tồi! Hứa Kham để anh thử tôi, anh thật nghe lời…”
Nói xong, ở trên bụng Trần Sâm đạp mấy cái, mở cửa nghênh ngang mà đi.
Hứa Kham, phần quà tặng này hy vọng anh sẽ thích!
Diệp Thần cầm súng, bước chân nhẹ nhàng, thần sắc đạm mạc, rất nhanh tiến vào giữ hành lang.
Châm ngòi ly gián, vô cùng thừa thãi. Nếu có thực lực, cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Trần Sâm, thực lực quyết định hết thảy, việc quan trọng lúc này là cậu cần phải tìm một nơi an toàn, mở ra cái hộp Diệp Cẩn lưu lại cho đời trước.