Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

Chương 63 :

Ngày đăng: 12:57 18/04/20


“Từ từ – là người quen, là bọn người Phan Khởi.” Diệp Thần nói, thầm nghĩ tại sao lúc này bọn Phan Khởi lại xuất hiện ở trong làng chài Lý gia? Cũng không phải là chuyện tốt đáng để ăn mừng, Mông Lương Đống vừa đến làng chài Lý gia thì đám người Phan Khởi cũng xuất hiện, sâu xa trong đó thật đúng là đáng giá tìm hiểu!



“Xem ra, tựa hồ không phải hành động cùng Mông Lương Đống.” Diệp Cẩn nói: “Làng chài Lý gia thật đúng là ngọa hổ tàng long!”



“Ai nói không phải?” Diệp Thần bĩu môi, càng lúc càng muốn đi vào làng chài Lý gia, Takamoto Watano, Mông Lương Đống, có lẽ còn có cả nhóm người Hứa Kham, mấy thế lực tập trung cùng một chỗ, rốt cục có mưu đồ gì?



Đám người Phan Khởi đi thẳng đến đây, muốn tránh né, rõ ràng không thể.



“Ai? Đi ra!” Trác Dư quát lạnh một tiếng, mau chóng ngẩng đầu nhìn qua, thấy đám người Diệp Thần, vẻ mặt căng thẳng nhất thời thả lỏng vài phần, nhẹ nhàng nhảy lên, ánh mắt đỏ tươi đảo qua đám người Tư Tu Ngạn, “Diệp Thần, bọn họ là?”



“Đồng bạn!” Diệp Thần nói, không giải thích nhiều, thân thủ trực tiếp ngăn lại chiêu thức của Trác Dư đối với Tư Tu Ngạn, “Các người làm sao lại ở làng chài Lý gia? Nơi này cách chốn đào nguyên cũng không phải là gần…”



Khi nói chuyện, hai người đã giao thủ qua vài chiêu.



Một tiếng gãy xương vang lên, lấy sự trật khớp ở tay trái của Trác Dư mà chấm dứt!



“Cậu không phải là chủng loại biến dị?” Trác Dư lạnh lùng nói, đôi mắt trong suốt của Diệp Thần là màu đen, lạnh lùng đầy sức sống, hoàn toàn không giống chủng loại biến dị, hỏi: “Tôi tốt làm, cậu làm như thế nào?”



“Dị năng giả liên minh, Diệp Thần.” Diệp Thần nói: “Chuyện chủng loại biến dị thật xin lỗi, lúc ấy huyện An Bình nổ lớn, ngoài ý muốn bị nổ bay vào núi Đại Minh, Mông Lương Đống như thế nào không đi cùng mấy người?”



Diệp Thần khéo léo thay đổi đề tài, cậu không muốn Trác Dư chú ý quá nhiều đến thân phận của mình, liên minh cùng chủng loại biến dị ở hai thế bất đồng, bề ngoài không có khả năng chung sống hòa bình. Vừa rồi Trác Dư không chút lưu tình tập kích đám người Tư Tu Ngạn, có thể nhìn ra bọn họ đối với người liên minh cũng không có hảo cảm.



“Đi cùng?” Phan Khởi lạnh lùng nói: “Mông Lương Đống là phản đồ của chủng loại biến dị, lần hành động này của chúng tôi chính là thanh lý môn hộ.” Phan Khởi nâng tay, cản trở những chủng loại biến dị khác đang muốn công kích. So với Mông Lương Đống, hắn tin tưởng Diệp Thần hơn.



“Lần dị thú triều này là các người an bài?” Diệp Cẩn nói thẳng.



Hai nhóm người này, bên nào cũng không chân chính buông lỏng đề phòng, Lý Lộ ngừng thở, cả người giấu sau Chu Huy Quân, đừng nói là lớn tiếng kêu gào, ngay cả thở cũng không dám. Như thế nào cũng không ngờ sẽ gặp chủng loại biến dị ở làng chài Lý gia, so với tang thi và dị thú, chủng loại biến dị có sự uy hiếp lớn hơn nhiều, cũng càng làm cho người ta sợ hãi và kiêng kị.



“Ý của thủ trưởng!” Phan Khởi nói rõ ràng.



“Vậy…hiện tại?” Diệp Thần liếc mắt nhìn về phía làng chài Lý gia: “Vì sao lại rời khỏi? Lẽ ra mấy người phải ở trong đó bắt Mông Lương Đống mới đúng chứ, hiện tại là tình huống gì?”



“Xảy ra chút chuyện, hành tung của chúng ta bị lộ ra ngoài.” Trác Dư nắm chặt tay, phẫn hận trừng mắt nhìn về phía làng chài Lý gia, “Thủ trưởng hoài nghi Mông Lương Đống cùng người ở hải cảng cấu kết, nhưng không có chứng cứ, nên mãi vẫn không ra tay, lần này bằng chứng như núi, tôi thật muốn nhìn Mông Lương Đống lần này cãi như thế nào?”



Liên minh chủng loại biến dị, số lượng rất ít, mỗi một người chết đối với bọn họ mà nói là tổn thất rất lớn. Cái gọi là bằng chứng chính xác, chỉ là lấy cớ…Hoàng Thạch không hy vọng có nội đấu, nhưng hành động của Mông Lương Đống lần này đã vượt qua điểm mấu chốt của Hoàng Thạch.
“Anh…” Mặt Mông Lương Đống nhất thời trở nên khó coi, ở chốn đào nguyên không ai dám nói chuyện với hắn như vậy. Bất quá trước mắt còn phải dựa vào Hứa Kham, hắn tự nhiên không muốn đắc tội người này, chỉ này nuốt giận.



Bên ngoài.



Âm thanh bắn súng dừng lại, sau đó bốn phương tám hướng truyền đến tiếng thét bén nhọn.



“Cẩn thận, có thể là trí thi…”



Bóng đêm quá sâu, dưới ánh trăng mông lung chỉ có thể nhìn thấy những bóng đen đang di chuyển, trong bóng tối rốt cục không biết có bao nhiêu trí thí hoặc là dị thú. Thấy một màn như vậy, mọi người bất giác nuốt nước miếng.



“Đáng chết, như thế nào lại có nhiều trí thi ở làng chài Lý gia như vậy?” Trác Dư mắng một tiếng, bọn họ đánh với trí thi rất mệt, hành động nhanh chóng, động tác linh mẫn, thập phần làm cho người ta vô cùng đau đầu!



“Đây có thể là cứ điểm cuối cùng của bọn họ!” Phan Khởi nói: “Tôi đã liên hệ với thủ trưởng, hắn nói sẽ đến đây hội họp, điều kiện là chúng ta có thể chống đỡ đến hừng đông.”



“Hừng đông, anh?” Diệp Thần không nói gì mà trở mặt xem thường, hiện tại mới vào đêm, cách hừng đông thật sự còn xa lắm…



Nóng xong, ‘Đang đang!’ vài tiếng, nháy mắt cả làng chài Lý gia đã sáng như ban ngày, đám người Diệp Thần phản ứng không kịp, hoảng hốt một giây mới hồi phục tinh thần, cẩn thẩn đề phòng nhìn chằm chằm ngã tư đường cách đó không xa.



Ở đó đặt một cái ghế xoay, trên đó ngồi một người.



“Hứa Kham!” Diệp Thần thật hận, sao tên Hứa Kham này lại xuất hiện ở đây, cẩu huyết quá… tựa hồ vô luận ở đâu hắn cũng có thể gặp tên Hứa Kham này! Này cũng không phải là chuyện gì tốt, nếu không nắm chắc có thể giết chết Hứa Kham, Diệp Thần cũng không hi vọng sẽ gặp lại hắn, đây là tử cục!



Hứa Kham trầm mặc nhìn chăm chú vào Diệp Cẩn đứng bên người Diệp Thần, nhìn không chuyển mắt, giống như đó là cả thế giới của hắn!



Diệp Cẩn nhíu mi, vẻ mặt có chút không vui, đối với người tên Hứa Kham này bao giờ y cũng để phòng và chú ý. Nếu không phải có lão già cố ý muốn như thế, y như thế nào có thể nguyện ý để Hứa Kham ở bên cạnh Diệp Thần. Đương nhiên, hiện tại không cần nữa.



Hứa Kham tham lam nhìn chăm chú vào Diệp Cẩn, người đàn ông này khiến hắn mê muội, nhưng lại coi thường hắn. Vừa xuất hiện nhưng ngay cả một ánh mắt cũng lười cho hắn, vì có thể ở lại khu Bố Cát lâu hơn, hắn không tiếc giấu tiến triển của nhiệm vụ với tổ chức, để ở bên cạnh Diệp Cẩn, để cho y nhìn mình nhiều hơn.



“Cẩn thận một chút!” Diệp Cẩn nghiêng thân, đem Diệp Thần che ở phía sau, Hứa Kham không ngừng phóng sát khí, làm cho đám trí thi bên cạnh nổi điên lên mà kêu gào. Tâm tư của Hứa Kham, y vẫn không hiểu được, lại không tính toán đáp lại, với y mà nói, ngoại trừ Diệp Thần, trên đời này không có chuyện gì đáng giá cho y để ý.



“Trò chơi vương quyền!” Sau một hồi, Hứa Kham đánh vỡ im lặng, hắn vẫn chờ Diệp Cẩn mở miệng, đáng tiếc… vô luận tốt xấu Diệp Cẩn cũng chưa bao giờ tính mở miệng với hắn, bị xem nhẹ, điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng phẫn nộ.



Không đợi đám Diệp Thần hiểu rõ, trí thi đã điên cuồng công kích, dưới sự che lấp của đêm tối, một hồi chém giết máu tanh cứ thể mở màn!