Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký
Chương 65 : Xúc tua cái quái gì đó khẩu vị nặng a
Ngày đăng: 12:57 18/04/20
Bóng đen hư ảo đứng ở bên cạnh Diệp Thần, sau đó ngồi xổm xuống đưa tay sờ động mạch chủ trên cổ Diệp Thần, tựa hồ đang cảm nhận hô hấp và sinh mệnh của cậu, bỗng kinh ngạc thấp giọng nói: “Cơ năng thân thể đều đã bị hủy, lại vẫn duy trì một tia hơi thở, sức sống thật mạnh… tinh thần đã đột phá cực hạn của thân thể, vì cái gì tình huống này lại xuất hiện trên người dị năng giả nhân loại, chẳng lẽ…”
Làn da ngoài thân thể Diệp Thần đều bị vỡ vụn, máu tươi nhiễm đó, toàn thân từ trên xuống dưới cơ hồ tìm không thấy một nơi nguyên vẹn, ngũ tạng lục phủ lại càng thảm hại hơn, dù sao, công kích trước đó của Mông Lương Đống cũng đủ làm cho dị năng giả bình thường vỡ nát. Nhưng mà, Diệp Thần mặc dù bị trọng thương gần kề cái chết, hơi thở sinh mệt vẫn còn sót lại một chút, từ lúc đầu không thể nghe thấy rõ ràng, dần dần lại mạnh mẽ hơn, ngay cả da thịt vỡ vụn cũng khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Tuy nói thể chất dị năng giả mạnh hơn bình thường gấp mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn là nhân loại, Diệp Thần trơ mắt nhìn bóng đen hư ảo trước mắt. Dị năng giả cấp bậc càng cao, tốc độ khép lại càng nhanh, nhưng tuyệt đối không giống Diệp Thần. Cho dù là dị năng giả đang ở trong lúc mạnh nhất, hay là dưới tình huống dị năng khô kiệt, tốc độ khép lại cũng sẽ giảm theo sự hao mòn dị năng.
“Tất cả miệng vết thương trên người đã ngừng chảy máu, sinh mệnh yếu ớt cũng dần mạnh hơn…ngay cả ngũ tạng lục phủ bị hao tổn cũng chầm chậm sống lại, dị năng giả bình thường đã sớm tắt thở, dị năng giả tinh thần đến tột cùng là như thế nào?” Bóng đen hư ảo nói thầm, không biết đang suy nghĩ cái gì, ngay lúc hắn đang lầm bầm, sinh mệnh của Diệp Thần đã dần dần khôi phục, đã sắp trở nên vững vàng.
“Diệp Thần…Diệp Thần…” Phía trước truyền đến tiếng gọi của bọn Trác Dư.
Bóng đen hư ảo nghe vậy hơi hoảng một chút, sau đó hoàn toàn biến mất trong không khí, không lưu lại một chút dấu vết.
“Diệp Cẩn, ở bên này, Diệp Cẩn, ở đây.” Phan Khởi nói, ngồi xổm xuống nhìn Diệp Thần toàn thân là máu tươi, đôi mắt màu đỏ tươi lóe sáng, nhanh chóng giữ chặt Trác Dư đang từ hướng khác chạy đến, sau đó liên tục lui về sau hai ba bước.
Hương vị của máu có thể làm cho chủng loại biến dị cùng tang thi điên cuồng.
Nghe mùi huyết tinh ngọt lịm nồng đậm trong không khí, vẻ mặt của Phan Khởi và Trác Dư cũng trở nên điên cuồng, nếu không phải còn tồn tại một tia lý trí, giờ phút này nói không chừng bọn họ đã nhào vào cắn cổ Diệp Thần.
Thân ảnh Diệp Cẩn thoáng hiện, nháy mắt xuất hiện trước mặt Diệp Thần, cẩn thận chạm vào cậu, cảm nhận hơi thở mỏng manh, tim y lúc này mới thả lỏng ra, khi nhìn thấy Diệp Thần toàn thân là máu dựa vào dưới cột điện, Diệp Cẩn chỉ cảm thấy máu toàn thân đều ngừng chảy.
Sau khi cảm nhận được nhịp tim thong thả của cậu, Diệp Cẩn mới sống lại. Ngay khi Diệp Thần đi theo Hứa Kham, y liền cảm thấy sự tình không thích hợp, nhưng trí thi lại nhiều lắm, không thể dứt ra, thật vất vả giết sạch trí thi vây quanh mà chạy đến đây liền thấy Diệp Thần đầy người toàn là máu…
“Tiểu Thần…” Diệp Cẩn nhẹ giọng goi, giống như lo lắng mà làm bừng tỉnh Diệp Thần. Nhìn thấy miệng vết thương đang nhanh chóng khép lại, Diệp Cẩn cũng không lo lắng nữa, trong mắt ngược lại hiện lên chút vui mừng, thật may y đã lưu lại thứ kia cho Diệp Thần uống, nếu không…y không thể tưởng tượng được hậu quả sau khi mất đi Diệp Thần!
“Diệp Cẩn, thời gian rất gấp, đừng chậm trễ, chúng ta phải nhanh chóng rút lui khỏi đây, trong làng chài Lý gia có thể còn ẩn nấp những thứ khác.” Phan Khởi sốt ruột nói, vừa cố gắng áp chế bản năng của mình vừa dời khỏi lực chú ý trên Diệp Thần. Đối với hắn mà nói, chuyện này cũng không phải việc đơn giản, Trác Dư bên cạnh lại chịu không nổi, nhếch miệng, thân thể không tự chủ được mà làm ra động tác công kích.
“Đi ngay.” Diệp Cẩn ôm lấy Diệp Thần, mặc kệ chiến trường, đoàn người nhanh chóng đi thẳng ra ngoài làng chài Lý gia, ở đây còn có ít trí thi chưa giải quyết hết, mùi máu tươi nồng đậm như vậy, tin tưởng qua không lâu nữa, nơi đây sẽ bị tang thi cùng dị thú chiếm đóng, phải mau rời đi.
“Thực nghiệm có bác sĩ Fujino đã thành công, đó là quái vật, quái vật không nên tồn tại, chạy mau…” Sakiko Suziki mang theo kinh hoảng, cầu xin nhìn Diệp Cẩn, nói: “Trốn, mang theo Diệp Thần chạy mau, nếu không sẽ không kịp.”
Diệp Cẩn cũng không hỏi lại, xoay người chạy vào trong phòng tìm Diệp Thần, gật đầu với Tư Tu Ngạn, nói: “Rời đi trước, bằng cái thông đạo chúng ta đến!” Thấy biểu tình của Sakiko Suziki, quái vật kia nhất định không tầm thường, thừa dịp nó chưa đến thì chạy trước.
Ở làng chài Lý gia, vừa đối mặt thì Hứa Kham đã bỏ đi, chỉ để lại trí thi công kích, điều này không bình thường, nhóm Trác Dư và Phan Khởi đã bị thương, tình huống của mọi người không ổn, cho dù y cường đại cũng chỉ có một người, chuy quy không thể so sánh với quái vật. Hứa Kham cũng những người đó nhất định là đám quái vật của Địa Ngục, điểm này ngay từ lúc y mới biết Hứa Kham đã nghi ngờ rồi.
Sau đó, chậm rãi tiếp xúc thì ý niệm này ngày càng kiêng định, Hứa Kham hẳn là thực nghiệm thể sống sót của nhóm đầu tiên trong thực nghiệm trên ở thể sống của bác sĩ Đường Ngân, trong cơ mật cấp SSS của liên minh cố ghi lại, nhóm thực nghiệm thể đầu tiên của bác sĩ Đường Ngân năm đó đều bị tiêu hủy. Chỉ so một người duy nhất biết về việc thực nghiêm này thôi – Lý Huân, mà người này có 50% là người của Địa Ngục…
Có người từng đoán, cái chết của Đường Ngân năm đó bất quá chỉ là sự bắt đầu, chỉ là để bọn Lý Huân có thể ẩn núp ở liên minh mà thôi…chuyện qua nhiều năm, ai biết Địa Ngục như khối u ác tính ở liên minh, càng ngày càng lớn mạnh chứ?
Lý Huân dựa vào uy vọng của Long Tường Thiên ở liên minh không biết đã làm ra bao nhiêu việc dơ bẩn, nếu Lý Huân thật sự là người của Địa Ngục, liên minh liền trở nên vô cùng nguy hiểm! Diệp Cẩn vừa lên tiếng, mọi người không ai từ chối mà từ đằng sau phá tường chạy ra ngoài.
Bên tai là tiếng kêu thê lương vang lên làm cho người ta phát run. Nhưng giờ phút này ai cũng có chút kiêng dề, không dám quay đầu nhìn lại, Diệp Thần dựa vào trên vai Diệp Cẩn, mở hai mắt, thân mình còn có chút bủn rủn, tinh thần lực lần này tiêu hao sạch sẽ, ngược lại đánh vỡ lá chắn, cái đó gọi là phá rồi lại lập! Kinh mạch trong cơ thể cũng khỏe hơn không ít, đan điền chứa dị năng cũng lớn hơn một vòng.
Hai mắt cậu lóe sáng, nhìn chăm chú vào hình ảnh đang đuổi theo không dứt phía sau.
Vừa nhỏ vừa nhanh.
Tiếng kêu bén nhọn chói tai, so với tiếng kêu của tang thi càng khó nghe hơn.
Thứ đó bất quá chỉ cỡ như nắm tay, lại giống bạch tuộc sống dưới biển sau, xúc tua dài nhỏ chuyển động, cả thân thể nhiễm đầy máu tươi, ở dưới bàu trời đêm hôn ám, mang theo cảm giác tà ác không nói nên lời.
Vật ký sinh?
Xúc tua!!!c