Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký
Chương 79 : Huyện Uy Hưng
Ngày đăng: 12:58 18/04/20
Sắc mặt Long Tường Thiên âm trầm, nhìn về phương xa mông lung, khó trách những người đó tựa hồ không vội vã đối phó tang thi mà càng ham thích quyền thế trên tay mình. Bọn họ cho đến bây giờ chưa từng sợ hãi, bởi vì bọn họ không cần làm gì mà chỉ cần ra lệnh!
“Liên hệ lão Tần, nói là tôi đáp ứng yêu cầu của ông ta!” Long Tường Thiên xoay người nói.
Mộc Văn Ngạn nhíu mày, hỏi: “Anh đáp ứng cái gì?”
“Không có gì, hai bên cùng có lợi thôi!” Long Tường Thiên đạm mạc nói, trước kia, y luôn đứng ở góc độ lo lắng cho con người nên không muốn giao tiếp cùng mấy người đó, hiện tại xem ra y đã nhìn vấn đề quá mức đơn giản. Bằng không thì cũng không bị những người đó lợi dụng!
“Quên đi, nếu là lão Tần thì anh đồng ý cũng không có hại.” Mộc Văn Ngạn cúi đầu, nói: “Hơn nữa, lão Tần cũng có thể coi như là người của Mộc gia, anh cùng lão Tần hợp tác thì sẽ không đến mức bị động.”
“Sau lưng lão Tần là Mộc gia?” Long Tường Thiên kinh ngạc, lão Tần ở liên minh xem như là một trường hợp đặc biệt, địa vị vững như thái sơn ở liên minh, còn nắm trong tay một quân đoàn, năng lực này không tính là nhỏ. Phải biết rằng trong liên minh chỉ có tổng cộng năm quân đoàn, mỗi quân đoàn đại biểu cho một thế lực, trong năm quân đoàn này thì quân đoàn thứ nhất có thực lực cường hãn nhất.
Nghe đồn, số người trong quân đoàn một không nhiều lắm những mỗi người đều là tinh anh trong tinh anh, cấp bậc dị năng đều xếp hạng trên năm mươi trong liên minh, vô cùng bưu hãn!
“Vợ của lão Tần là bác ruột của tôi, nhưng chuyện này có rất ít người trong liên minh biết. Chỉ cần không quá phận thì Mộc gia sẽ không nhúng tay vào chuyện của liên minh.” Mộc Văn Ngạn nói, Mộc gia ngoại trừ anh thì những người khác đều lựa chọn ngủ đông, rất ít lộ diện ở liên minh, chỉ vì muốn an ổn mà thôi! Mộc gia không có dã tâm lớn, không tất yếu tranh đống nước bẩn này.
Đột nhiên, Đường Bưu hỏi: “Long tiên sinh, anh có thể liên hệ với Diệp Thần không?”
“Diệp Thần là ai?” Mộc Văn Ngạn nói.
Mắt Long Tường Thiên sáng lên, nếu không phải Đường Bưu hỏi thì y đã sớm quên người tên Diệp Thần này rồi, nói: “Một dị năng giả quen biết ở khu hoang dã, thực lực không tồi…”
“Rất mạnh!” Hạ Lưu lạnh lùng nói, Diệp Thần làm cho người ta có cảm giác thần bí, rõ ràng rất yếu nhưng không có cách nào làm cho người ta thấy giới hạn của người đó. Đó là một loại cảm giác cực kỳ mâu thuẫn, Hạ Lưu có ấn tượng tốt với cậu lắm.
“Diệp Cẩn anh có phải đã biết cái gì không?” Tư Tu Ngạn nhìn Diệp Cẩn, hắn biết Diệp Cẩn sẽ không làm chuyện gì mà không có lý do, hắn tự hỏi lấy năng lực của Tư gia, ở liên minh tuy không nhiều năm nhưng nhất định không kém, vì sao Diệp Cẩn lại nói như vậy, hắn có chút không rõ.
“Có đôi khi những chuyện anh đang nhìn thấy không phải là sự thật, thật cũng có thể là giả.” Diệp Cẩn chậm rãi nói, “Liên minh có thể xây dựng nhanh chóng như vậy sau khi mạt thế bùng nổ, anh thật sự nghĩ mấy người đó chính là quả hồng mềm sao, tồn tại của Tư gia, tồn tại của Long Tường Thiên và Liễu Như Phong… thậm chí rất nhiều người xuất hiện, ở trong mắt bọn họ cũng chỉ là công cụ mà thôi, không ngăn cản sự phát triển của mấy người… bất quá cũng chỉ vì mấy người không thể uy hiếp đến bọn họ mà thôi.”
“Chậc!” Nghe lời Diệp Cẩn nói, Tống Tiểu Ngọc nhịn không được mà hít một ngụm khí lạnh, tứ chi lạnh lẽo.
Tống Tiểu Ngọc ôm lấy bờ vai Tư Tu Ngạn, đôi mắt xanh sẫm hiện lên sát ý lãnh lẽo, chuyện này thì khi anh bị Hứa Kham mang đi đã từng nghĩ đến. Sau Hứa Kham chính là tổ chức Địa Ngục, nếu không ai chống đỡ thì sao hắn có thể làm việc lớn mật như vậy, cho nên khi nghe Diệp Cẩn nói rõ như vậy, không chỉ có Tư Tu Ngạn giật mình.
“Diệp Cẩn anh có thể giúp tôi chút không? Giang Nam rơi vào tay giặc, tôi muốn biết tình hình của cha mẹ…” Tống Tiểu Ngọc nhìn Diệp Cẩn, anh biết người nam nhân này nhất định có biện pháp.
Diệp Cẩn gật đầu, nói: “Có thể.”
“Đây là cái gì?” Diệp Thần nghiêng đầu, ý bảo những người khác im lặng, nghe tiếng động từ xa xa truyền đến, không có lộn xộn mà còn có tiết tấu rõ ràng, đó là loại mật mã nào đó.
Mọi người nghe xong một hồi mới nhẹ nhàng thở ra, nói: “Đây là cách đưa tin của liên minh, dùng để xác nhận thân phận. Nếu đã dùng cách đưa tin này thì liên minh hiện tại rất không ổn.” Nói xong Tư Tu Ngạn cầm máy liên lạc ấn vài cái để gửi tin đi.
“Tin Liễu Dịch Kỳ chết hẳn Bắc Bình đã biết, người lần này tiến vào khu hoang dã chỉ còn anh còn sống trở về… Anh tốt nhất nên cẩn thận một chút, đừng để cho Liễu Như Phong phát hiện tung tích của anh.” Diệp Thần nhắc nhở, thời cuộc rối loạn, quy tắc trò chơi đã thay đổi, có một số chuyện phải chuẩn bị sẵn sàng.
Tư Tu Ngạn gật đầu, “Tôi biết nên làm như thế nào.”
“Hừ! Cấp chín… cũng không phải không thể thắng!” Tống Tiểu Ngọc lạnh như băng nói, cẩn thận ôm lấy Tư Tu Ngạn, khóe miệng nhếch lên nụ cười giết chóc.