Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

Chương 8 : Mẹ anh, cúc hoa nhức nhối

Ngày đăng: 12:57 18/04/20


Kiểm tra thân thể xong, Diệp Thần mở nút điều chỉnh, còn chút thời gian, cậu tính toán lợi dụng chút thời gian này để làm quen với thân thể này, cảm thụ sức mạnh tràn ngập toàn thân, Diệp Thần nở nụ cười.



“Đinh định!” Tiếng chuông vang lên, Diệp Thần lau mồ hôi như mưa, dừng động tác trong tay, đã đến giờ! Cậu tính ra ngoài săn bắn, sau đó đến căn cứ tiếp viện đổi tinh hạch, mấy loại công pháp để đánh nhau cậu cũng không cần học tập, tuy đối với cái loại gọi là võ thuật thời cổ rất hứng thú nhưng mà bây giờ cậu đang trắng tay.



Tuy rằng gia nhập căn cứ tiếp tế có lợi ích, nhưng với kiêu ngạo của Diệp Thần, tự nhiên khinh thường loại đi xin miếng ăn này, huống hồ loại lợi ích này cũng sẽ không chạy mất khi ở cấp cao.



Mặc áo choàng đen, nhanh chóng rời khỏi căn cứ tiếp tế, đi vào khu hoang dã.



Khu này ở trên bản đồ của con người là vùng cảnh giới màu đỏ, vô cùng nguy hiểm, dị năng giả và thể thuật giả bình thường sẽ tạo thành từng nhóm mà đi vào khu hoang dã, Diệp Thần là nghé con mới sinh, lại một thân một mình tiến vào khu này.



Đứng trước tấm bia đá cao ba mét ở biên giới, một bên là thiên đường, một bên là địa ngục.



Diệp Thần dọc theo đường đi đều rất nhẹ nhàng, nhanh chóng giết mấy con tang thi cấp thấp, vận khí không tồi, được ba viên tinh hạch, đột nhiên Diệp Thần dừng bước, ở phía trước nơi mình đứng bị một bóng đen bao phủ.



“Từ từ…”



Diệp Thần chợt dừng lại, đồng tử co rút, kinh hãi nhìn đàn dị thú mãng xà tụ tập đằng trước, cầm đầu là một con mãng xà dài mười lăm, mười sáu mét, quấn thân, có đường vân, mặt trái có nổi ban, tựa hồ là một con mãng xà có ban màu đen chính hiệu. Thế sự vô thường, con rắn này có thể lớn đến mười lăm mười sáu mét, vô cùng hiếm thấy, cho dù kiếp trước ở trong rừng Amazon rậm rạp cũng không thể tìm thấy con rắn to như vậy.



Bất quá, ở trong mạt thế cũng không có gì là lạ, con người có thể thức tỉnh dị năng, đột phá cực hạn của thân thể trở thành thể thuật giả cường đại, vì sao động thực vật lại không thể nghịch thiên chứ, Diệp Thần bình tĩnh lại.



Diệp Thần cẩn thận quan sát đàn rắn này, con rắn cầm đầu tựa hồ là đang vội vã chạy nên không phát hiện hành tung của mình, nhìn chiều dài của nó chắc cũng là dị thú cấp ba, bên người còn có không dưới trăm con rắn chạy theo, chắc hẳn gần đây có kẻ mạnh hơn.



Chẳng lẽ gần đây có loài nào là thiên địch của rắn?



Hay là…đằng trước có thứ khiến cho đám rắn này mơ ước.



Cảm ứng được đàn rắn sẽ không công kích, Diệp Thần đem hơi thở ẩn núp càng sâu, nhìn phương hướng đàn rắn chạy đi, đều là nơi rậm rạp bỏ qua nơi cậu ẩn nấp, tâm trạng Diệp Thần tốt lên.



“Rốt cục là đồ vật gì có thể hấp dẫn chúng nó kết thành nhóm đi đến? Dị hạch, tinh hạch…hay là bảo vật?” Nghĩ đến thế đáy mắt Diệp Thần lóe quá ánh sáng không thể che dấu, “Thời tiết râm mát, tuyệt không phải thời kỳ sinh sản của rắn, có thể làm cho chúng không để ý trời giá lạnh mà rời khỏi lãnh địa, là cái gì?”



Diệp Thần vô tình tò mò, theo đuôi đàn rắn đi đến phía trước, rời khỏi căn cứ tiếp tế tiến vào khu hoang dã, chính là để tôi luyện dị năng, chuyện bên phía Hứa Kham cũng không vội bằng lúc này.



Diệp Thần theo đuôi đám rắn, lướt qua căn cứ tiêu điều của con người, đi vào khu rừng, nơi đây vô cùng rậm rạp, mấy ngọn núi trải dài mấy trăm dặm.



Sau khi tiến vào rừng, đàn rắn ngày càng nhiều, ở khắp mọi nơi làm cho người ta có cảm giác rợn người, đàn rắn như dây leo, hướng về phía sâu trong rừng mà đi, Diệp Thần đứng trên vách núi, cúi đầu nhìn đàn rắn đang bò, cả người nhất thời không rét mà run.



Số lượng rắn thật sự rất nhiều…




Tuy rằng là nam phụ nhưng vì sao mỗi lần cậu đều nhìn thấy cảnh Hứa Kham cùng người đàn ông khác đang làm?



Nghĩ thế, trán Diệp Thần không khỏi đổ mồ hôi.



“Chậc chậc…không thể tưởng tượng được tiểu Diệp Thần lại có ham thích đặc biệt như vậy! Thật sự là…không thể đoán được a!” Một giọng nam khàn khàn truyền đến bên tai Diệp Thần, ngay sau đó bên hông liền xuất hiện một cánh tay hữu lực, lôi kéo, cả người Diệp Thần đều tiến vào trong ngực người nọ.



“Ai?” Toàn thân cậu cứng đờ, khẩn trương nuốt nước miếng, đáng chết, cậu thế nhưng lại không phát hiện ở đây có người thứ tư.



“Suỵt! Nhỏ giọng chút.” Thanh âm Dung Tuyên rất thấp, ở xung quanh hai người bỗng nhiên bốc lên một làn sương đen mỏng, sương rất nhanh tản ra hoàn mỹ ôm lấy hai người, không để lại khe hở.



“Dung Tuyên?” Diệp Thần cúi đầu lên tiếng, cũng không quên nhìn thoáng qua về phía bên trong phòng ngủ.



“Ân!” Dung Tuyên lên tiếng, theo tầm mắt Diệp Thần nhìn qua, tựa hồ có chút bất mãn Diệp Thần đem mắt nhìn vào người khác, Dung Tuyên điều chỉnh thân dưới, cách quần va chạm thật mạnh.



“…Ách!” Diệp Thần sửng sốt, choáng váng, mẹ nó…cái thứ trên mông là gì, là cái thứ nào đó của y đi! Cậu chỉ là một nam phụ mà thôi, cũng không phải diễn viên chính Mary Sue, này…vừa nháo liền có chuyện là sao?



Thấy Diệp Thần không phản kháng, Dung Tuyên điều chỉnh gốc độ, càng ép sát Diệp Thần, đầu đặt trên vai cậu, hô hấp ấm áp thỉnh thoảng phun vào cổ cậu, phía dưới bắt đầu nhẹ nhàng đung đưa cọ vào mông cậu.



Trong phòng ngủ, Tiếu Nam và Hứa Kham cũng thay nhau lên đỉnh.



Hai người bên ngoài xem diễn cũng không dám lộn xộn, dần dần, Diệp Thần cảm thấy thứ trên mông ngày càng cứng, hô hấp của Dung Tuyên cũng nặng nề, chẳng lẽ tên khốn này động dục thật?



Mẹ anh! Cậu chính là một người đàn ông chân chính, tên Dung Tuyên này bị mù sao?



Dung Tuyên thừa lúc Diệp Thần thất thần, một cái đẩy thật mạnh.



“A…” Diệp Thần run lên, nhịn không được phát ra tiếng, một loại cảm giác khác thường nhất thời lan truyền khắp thân thể, nghe tiếng hô của Diệp Thần, Dung Tuyên giống như bị trúng độc, tay đặt lên hông Diệp Thần, làm động tác mãnh liệt hơn, cách quần áo thật dày lại giống như có thể làm đến nơi nào đó của Diệp Thần.



Diệp Thần choáng váng, cậu chắc chắn không phải là đố thủ của Dung Tuyên, hơn nữa lúc này cậu cũng không dám dùng lực quá lớn, cậu không muốn kinh động đến Tiếu Nam và Hứa Kham ở trong phòng ngủ. Hứa Kham chính là một tên sói đội lớp người, vẫn còn cố kỵ đối với Diệp Thần, nếu chính mình phá tan lớp màn mỏng giữa hai người, cậu không dám can đoan Hứa Kham còn để cậu tiếp tục sống,



“Buông tay!” Diệp Thần nghiến răng nói,… gầm nhẹ về phía Dung Tuyên.



“Không chịu.” Dung Tuyên cự tuyệt, đầu đặt trên vai DiệpThần, há miệng cắn hai cái trên cổ cậu, động tác bên dưới lại nhanh hơn, ngẩng đầu nhìn hai người kia nói: “Bọn họ có thể làm, vì sao chúng ta lại không được.”



Nói xong còn mang vẻ mặt đáng thương nhìn Diệp Thần, như là cậu đã làm chuyện xấu xa nào vậy.