Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện)
Chương 10 : Nữ nhân
Ngày đăng: 13:25 30/04/20
Hôm sau, Thương Viêm dùng hai con mắt gấu mèo xuất hiện trước mặt chú Đặng, điều này khiến cho chú Đặng có chút lo lắng bất an, ông có thể đoán được đây là do Thương Viêm ngủ không quen trên cái giường cũ kỹ nhà ông.
“Đứa nhỏ, nếu… . . . . .” Chú Đặng có chút gian nan mà mở miệng muốn Thương Viêm đổi chỗ ở, miễn cho cậu tự ngược bản thân, nhưng nói như vậy thì chẳng khác nào thừa nhận nhà mình chiếu cố không tốt, tuy nhiên vì sức khỏe của Thương Viêm ông vẫn phải xuống tay.
“Tối qua cứ lo lắng về việc mở siêu thị nên có chút bất an, suy nghĩ nhiều thì dĩ nhiên ngủ không được, làm phiền chú rồi.” Trước khi chú Đặng mở miệng thì Thương Viêm đã nhanh chóng giải thích, tuy rằng khuôn mặt có chút tiều tụy, nhưng cộng với bộ dáng anh tuấn của cậu thì lại tạo nên một loại mỹ cảm bệnh thái
Chú Đặng nghe thấy Thương Viêm nói thì biết ngay cậu là đang chừa cho ông chút mặt mũi. Đứa nhỏ này thật tốt bụng! Chú Đặng nháy mắt bị cảm động, sau này mua bán nhất định sẽ tính thêm một chút tiện nghi cho cậu ta.
“Đúng rồi, chú Đặng, cháu còn cần rất nhiều thứ, có cửa hàng nào bán không chỉ cháu với?” Tuy rằng tối hôm qua ngủ không được tốt, nhưng Thương Viêm lại không có thời gian nghỉ ngơi, chỉ còn hơn mười ngày nữa là đến mạt thế, động tác phải nhanh một chút mới được.
“Cháu hỏi đúng người rồi đó, chú Đặng ở chỗ này đã vài thập niên, cửa hàng nhà ai mà chú không biết, cứ giao cho chú Đặng dẫn đường.” Lòng nhiệt tình và sự quen thuộc với thôn trấn của chú Đặng nằm trong dự kiến của Thương Viêm, cậu cũng đang có ý định này, bất luận cậu có hỏi thăm, dò tìm thông tin ở đâu đi chăng nữa thì cũng không bằng người địa phương.
“Chú Đặng, chi bằng như vậy đi, chú giúp cháu đặt hàng luôn nha. Đây là tiền đặt cọc và hàng hóa cháu cần, còn có đây là thù lao mà chú giúp cháu.” Thương Viêm đem túi xách trên vai đặt xuống trước mặt chú Đặng, không cần phải nói bên trong khẳng định đều là tiền.
“Như vậy sao được!” Chú Đặng cũng đoán được đây là tiền, ông làm sao dám làm như vậy, đứa nhỏ này không sợ ông tham lam hay sao, bọn họ chỉ mới quen biết nhau có một ngày thôi mà.
“Cháu tin tưởng chú.” Đây là ý tưởng mà tối qua cậu nghĩ ra, thời gian cấp bách, nếu như có thêm hỗ trợ của chú Đặng thì chắc chắn làm ít hưởng nhiều, chú Đặng là dân bản xứ cho nên đối với việc hàng hóa ở đây đẹp xấu ra sao rất rõ ràng, giao cho ông thì thời gian sẽ tiết kiệm rất nhiều. Hơn nữa tính cách của chú Đặng coi như cũng đôn hậu, đó là yếu tố mà cậu đòi hỏi đầu tiên.
Nhưng dù sao cậu cũng biết lòng người dễ thay đổi, đặc biệt là khi lợi ích đặt trước mắt. Cho nên cậu cũng không phải hoàn toàn tin tưởng chú Đặng. Bên trong túi xách có đặt thiết bị theo dõi, giá hàng của trấn trên cậu cũng nắm được thất thất bát bát, muốn lừa cậu cũng không phải dễ dàng.
Nhìn bộ dáng của Thương Viêm, chú Đặng tự hỏi một hồi liền tiếp nhận công việc này, cam đoan mình nhất định sẽ nghiêm túc làm tốt.
Nhìn biểu tình của cha Lưu, Thương Viêm rất vừa lòng, tiền chính là một đồ vật có công dụng tốt như vậy đó. Cha Lưu nhìn qua thì bộ dạng cũng khôn khéo, nếu không thì chẳng leo lên được đến thế này. Ông nhất định sẽ hiểu được, muốn có nhiều tiền thì phải dựa theo cậu, chứ không phải là bức ép cậu, thậm chí là cường bách.
Quả nhiên, “Tôi hiểu được, chuyện của ngài tôi sẽ cố hết sức.” Nói xong, cha Lưu liền mời Thương Viêm đến phòng ở dành cho khách, ông muốn đi ra ngoài một chút.
Thương Viêm đem ba lô chứa tiền vác lên trên người, nhìn mẹ Lưu đứng bên kia đang đỏ cả mắt.
“Đăng Nhi, cậu ta từ đâu tới đây?” Mẹ Lưu là một phụ nữ nông thôn, có thể gả cho cha Lưu là một may mắn đời bà, toàn thôn người nào mà không biết cha Lưu có tiền.
Sau này bà sinh một đứa con gái, hai vợ chồng bọn họ tuy rằng bộ dạng bình thường nhưng có con gái rất xinh đẹp, mẹ Lưu cảm thấy con mình nhất định sẽ gả vào một nhà còn tốt hơn, mà hiện tại mẹ Lưu cũng bởi vì đống tiền kia mà bắt đầu nghĩ ngợi.
“Ở đầu thôn gặp phải, anh ấy tìm con hỏi đường.” Nói đến Thương Viêm, hai má Lưu Kết Đăng có chút hồng, ấp úng mà liếc mắt một cái, liền bị mẹ Lưu nhìn thấu tâm tư.
“Đăng Nhi, con xem cậu ta hình như rất coi trọng con?” Mẹ Lưu tự tiện phỏng đoán mà không hề suy nghĩ tới việc bản thân Thương Viêm so với Lưu Kết Đăng còn đẹp hơn nhiều, Thương Viêm coi trọng Lưu Kết Đăng chỗ nào chớ
“Mẹ, người đừng làm rộn ~” Lưu Kết Đăng ngoài miệng nói như vậy nhưng ở trong lòng lại đang vui gần chết, ngượng ngùng nhớ tới gương mặt anh tuấn của Thương Viêm.
Thương Viêm không nghe thấy đoạn đối thoại của hai mẹ con dưới lầu, cậu đang ở trong phòng khách lầu hai, nếu cậu nghe thấy được thì chắc chắn sẽ bị nước miếng của mình làm sặc chết, sau đó cảm thán một chút năng lực ảo tưởng cường đại của nữ nhân.
Cách mạt thế còn 13 ngày… . . . .