Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện)
Chương 12 : Trở về
Ngày đăng: 13:25 30/04/20
“Trước tiên cứ như vậy, chú dùng tiền này trả phần còn thiếu cho các chủ hàng, còn cái này, là tiền thù lao của chú.” Thương Viêm cứ như không nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của chú Đặng, nhìn xong tờ danh sách thì lấy một xấp tiền trong túi ra, chia làm hai rồi đưa cho ông.
“Không không không!” Chú Đặng có chút kích động, vội vã giữ tay Thương Viêm lại, ý tứ cự tuyệt rõ ràng. Trong tư tưởng của chú Đặng, bởi vì sai lầm của ông mà thiếu chút nữa khiến cho Thương Viêm thiệt thòi lớn, tuy rằng ông có tư tâm, nhưng ông chưa bao giờ có ý nghĩ lừa gạt Thương Viêm. Nói tóm lại, ông vẫn còn là một người chất phác thật thà.
“Chú cứ cầm lấy, cháu rất hài lòng với công việc mà chú làm.” Vẻ mặt Thương Viêm nghiêm túc, hoàn toàn không phải vui đùa. Thật ra, ngoại trừ sự việc socola thì Thương Viêm rất hài lòng với công tác thu mua của chú Đặng.
Giá tiền không chỉ hữu nghị hai ba phần, những thứ cậu muốn đều được mua đầy đủ và đem đến kho hàng mà cậu chỉ định, thậm chí chú Đặng biết cậu muốn mở siêu thị, liền mua các vật nhỏ linh tinh như bút viết, tập vở đến.
Tuy rằng không nhìn đến chất lượng hàng hóa, nhưng nhìn biểu tình của chú Đặng thì cũng biết là không tồi, tuy chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn nhưng có thể nhận ra chú Đặng chính là một người không giấu được lòng dạ.
Nghĩ đến những vật tư, Thương Viêm liền muốn đi xem, vì thế chú Đặng dẫn cậu tới kho hàng, nhân tiện kiểm tra hàng hóa.
Kho hàng rất lớn, đó cũng là nguyên nhân Thương Viêm nhìn trúng nó, dù giá tiền hơi cao. Thương Viêm nhìn vật tư trùng trùng điệp điệp kia, tâm tình bỗng trở nên mênh mông, còn hệ thống thì vui vẻ gần chết, nó chưa hề ý thức được tương lai lao động vất vả của mình, ban đầu sao nó lại đưa ra một đề nghị ngu xuẩn tới như vậy cơ chứ, quả thực chính là tự đào hố chôn mình.
Kiểm kê hàng hóa, cho dù là Thương Viêm cũng phải mất vài giờ, từ sáng sớm chú Đặng đã bị Thương Viêm kéo đến tính tiền. Bây giờ là 3 giờ chiều, ban đầu cậu đã quyết định hôm nay sẽ trở về, hiện tại cũng vừa vặn.
Cách mạt thế chỉ còn con số hàng đơn vị, cậu không muốn ở đây tiêu tốn quá nhiều thời gian, sau khi về cậu cũng không thiếu công việc phải làm.
Kho hàng chiếm một nửa trái phải lớn nhỏ trong không gian của Thương Viêm, tuy nhiên độ cao lại thắng thế hơn nhiều, nhưng dù vậy thì đợt hàng lần này cũng chiếm cứ 1/5 trong không gian. Sau còn rất nhiều đồ vật, nhưng Thương Viêm cũng không quá lo lắng, không gian của ngọc giới rất lớn.
Trong lòng Thương Viêm, ngọc giới đã là đồ vật của Diễm Quân Ly, mà cậu và Diễm Quân Ly thì ngồi chung một thuyền, đương nhiên phải vì Diễm Quân Ly mà chuẩn bị vật tư.
Lúc Thương Viêm bước lên máy bay thì có hơi chút hoảng hốt, nhiều ngày như vậy, cậu ở thành phố S lại không có tai mắt, chẳng biết từ khi cậu rời đi đến giờ có chuyện gì xảy ra không.
Vừa nghĩ tới trở ngại lớn nhất – La Dịch Di, cậu liền cảm thấy mấy ngày bình yên vừa qua đúng là quý giá.
Dù sao BOSS tốt thì cậu cũng mới có thể tốt.
“A Mạc.” thanh âm nữ nhân làm thân thể của Thương Viêm cứng ngắc, kiểu xưng hô đó cậu biết, chính là khi La Dịch Di gọi Diễm Quân Mạc.
“Mẹ.” Thương Viêm đối với La Dịch Di cực kì xa cách, tuy rằng không đoán được La Dịch Di lại đến nhanh như vậy, nhưng việc bà xuất hiện cũng nằm trong dự liệu của cậu.
“Mẹ, chúng ta làm chút giao dịch, như thế nào?” Nghe Thương Viêm nói, La Dịch Di ngẩn ra, thật không ngờ đứa con ngày trước bây giờ lại thay đổi nhiều như vậy.
Đứng ở trước mặt bà, không thể tìm thấy được bộ dáng trước kia, cho dù vẫn là gương mặt hay bộ quần áo đó, nhưng khí chất phát ra từ bên trong, con ngươi đen láy, sắc bén như có thể nhìn xuyên qua tâm tư của bà, vẻ mặt xa cách, khóe miệng còn có một tia đùa cợt.
Xa lạ đến đáng sợ.
“A Mạc đang nói cái gì?” Cảm giác bị động này làm cho La Dịch Di cảm thấy không quen, quyền chủ động lâu nay vẫn trên tay bà, hôm nay lại bị tên tiểu tử này cướp đi.
Bất quá, đừng đắc ý. Hiện tại La Dịch Di đối với Thương Viêm đã dựng thẳng lên cảnh giới, cho dù đó là con của bà.
“Cổ phần của công ty Diễm thị, trao đổi với đồ vật mà con muốn” Thương Viêm có chút cà lơ phất phơ, tỏ thái độ một chút đều không quan tâm, mơ hồ như hoàn toàn không biết cổ phần công ty này là đáng giá cỡ nào.
Ánh mắt của La Dịch Di bởi vì lời Thương Viêm nói mà hơi trợn to, vốn là muốn trưng ra một vẻ mặt tươi cười đùa cợt, tuy nhiên bà phát hiện mình không cách nào nhìn thấu cặp mắt Thương Viêm được, chẳng thể trông thấy giả dối và ý trêu cợt trong đó.
“Con muốn cái gì?” La Dịch Di thu hồi tâm tình của mình, sáng suốt nói ra một câu mà Thương Viêm đang mong chờ nhất.
Cách mạt thế còn 10 ngày… … . .