Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện)
Chương 29 : Dây dưa
Ngày đăng: 13:25 30/04/20
Tang thi đến cũng không nằm ngoài dự liệu của Thương Viêm, thời điểm Lưu Kết Đăng cất tiếng khóc rống là cậu đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón chúng nó. Hiện tại, có ba con tang thi đang cách phía trước khoảng mấy mét. Tuy rằng hành động của chúng nó rất chậm chạp, nhưng lần đầu tiên đối mặt gần như vậy, Lưu Kết Đăng mặt vẫn trắng bệch ra.
Thương Viêm đối với mấy con tang thi này cũng không quá xem trọng, đang muốn bảo Lưu Kết Đăng buông tay ra để cậu đi đánh tang thi, nhưng cậu còn chưa kịp mở miệng, thì lực đạo trên tay Lưu Kết Đăng lại tăng thêm. Tuy rằng ánh mắt vẫn gắt gao nhìn tang thi chằm chằm, thế mà thân mình thì lại từ từ tiến gần Thương Viêm, chỉ kém chút là dán sát vào người Thương Viêm.
Điều này khiến Thương Viêm không thể không cảm thán, lực đạo của dân quê quả nhiên lớn vượt mức tưởng tượng. Xem ra, cho dù cậu có phí bao nhiêu võ mồm thì Lưu Kết Đăng cũng sẽ không buông tay cậu ra, nếu không thể đánh vậy thì trốn thôi. Thương Viêm vận dụng khí lực, đem Lưu Kết Đăng mềm nhũn một đống trên đất với vẻ mặt khiếp sợ kia kéo dậy, lôi cô ta chạy về hướng không có tang thi.
Lúc này Lưu Kết Đăng thật kinh ngạc, ánh mắt nhìn tang thi chằm chằm rốt cục cũng thu hồi, chuyển sang đặt trên người Thương Viêm, cô nhìn bóng dáng Thương Viêm đang kéo cô chạy, dưới tiếng gầm rú của tang thi, Thương Viêm đối với cô như là một ngọn đèn sáng, chói mắt và ấm áp.
Cõi lòng đang kinh hoảng của Lưu Kết Đăng dâng lên một loại thỏa mãn. Đây là hoạn nạn thấy chân tình? Quả nhiên Thương Viêm cũng thích cô, trước đó hẳn là vì một vài lý do nào đó mà anh ấy giả vờ lạnh lùng, nếu không tại sao vào thời điểm nguy hiểm như thế này anh ấy lại không vứt bỏ cô. Tay còn lại của Lưu Kết Đăng cũng vươn ra nắm Thương Viêm nốt, cả hai tay đều dùng hết sức lực mà bóp chặt Thương Viêm.
Nhưng ảo giác và hiện thực cách xa nhau lắm, Lưu Kết Đăng không nhìn thấy sắc mặt của Thương Viêm có bao nhiêu là bất mãn. Thương Viêm lôi kéo Lưu Kết Đăng chạy cũng bởi vì Thương Viêm không thể nào ác độc đến nỗi giết chết một người, hơn nữa còn là người quen.
Không thể nào tránh thoát được Lưu Kết Đăng, điểm ấy Thương Viêm rất là rõ ràng. Lúc tang thi đến, cậu đã không thể đánh thì chỉ có thể chạy, mà lại bởi vì cánh tay không thể nào gỡ khỏi này, cậu đành mang theo Lưu Kết Đăng.
Nếu cậu ngoan tâm mà chém đứt lìa cánh tay Lưu Kết Đăng, thì cũng không phải không đi được, nhưng thực hiển nhiên nếu cậu làm như vậy, Lưu Kết Đăng nhất định sống không nổi. Cậu hiện tại có thể thấy chết không cứu, nhưng muốn cậu tự tay giết chết một người, cuộc sống trạch nam đã trải qua khiến cậu không thể nào làm được.
Thương Viêm mang theo Lưu Kết Đăng một đường chạy, tang thi tốc độ chậm chạp đã bị bọn họ vứt ra đằng sau, nhưng Thương Viêm không dừng lại. Lại thuận tay giải quyết hai ba con tang thi chặn đường phía trước, cậu muốn thừa dịp còn sức lực mà đem Lưu Kết Đăng chạy đến địa điểm tập họp của BOSS và cậu.
Đến lúc đó, có hai tên biểu diễn giết người trước mặt Lưu Kết Đăng – Lâm Lăng và Lưu Sở Thiên, cậu cũng không tin Lưu Kết Đăng còn dám đi theo cậu.
Mà ở phía sau bọn họ, bởi vì Thương Viêm cùng Lưu Kết Đăng chạy trốn mà kinh động đến bọn họ, tuy rằng những người này đều không thể nào xác định được phía sau có tang thi đuổi theo hay không, bất quá ý thức của con người là như vậy, vì thế hai người chạy thoát khỏi tang thi nhưng lại kéo theo một đàn người.
Chính là, hiện thực không để cho Thương Viêm được như ý. Mắt thấy chỉ còn qua vài lỗi rẽ là tới nơi tập họp, nhưng không biết Lưu Kết Đăng rút cái thần kinh gì, cư nhiên nắm cậu lôi sang một hướng ngược lại.
Thương Viêm theo lực kéo mà đi tới trước nửa bước, nhưng cậu lập tức đình ổn cước bộ, mặc cho Lưu Kết Đăng kéo như thế nào cũng không động, “Cô đang làm cái gì vậy?” Thương Viêm không kiên nhẫn nhìn về phía Lưu Kết Đăng hỏi, trong giọng nói lúc này đã mang theo ảo não và tức giận.
Bởi vì có Thương Viêm ở phía trước, tang thi công kích Lưu Kết Đăng cũng không nhiều, hơn nữa không ít tang thi đều bởi vì mùi máu tươi của đám người đằng kia mà buông tha chút thức ăn nho nhỏ như Lưu Kết Đăng.
Lưu Kết Đăng kéo quần áo trái trốn phải trốn, mà Thương Viêm một mặt phải giết tang thi, một mặt còn phải dùng hết sức lực chống lại lực đạo đang ở phía sau lôi kéo cậu đi lệch hướng.
Ngay thời điểm Thương Viêm đang nghĩ có nên chém một đao về phía Lưu Kết Đăng hay không, thì trong lòng cảm thấy mừng như điên. Có thể là bởi vì nguyên do không gian, cậu đối với BOSS hình như có cái cảm ứng gì đó, cậu có thể cảm giác được BOSS đang ở rất gần. Cậu tin tưởng BOSS cũng có thể cảm nhận được cậu, nghĩ như vậy khóe miệng Thương Viêm không khỏi hé ra một nụ cười ấm áp.
Bên này, Lưu Kết Đăng lại dùng sức tránh thoát một cái tang thi, cuộn mình nép vào bên phải của Thương Viêm, nhưng thực hiển nhiên con tang thi này có tinh thần bám riết không tha, bám riết Lưu Kết Đăng chẳng buông. Lưu Kết Đăng hốt hoảng lách người về phía trước Thương Viêm, Thương Viêm muốn xem nhẹ cũng khó.
Nhưng Lưu Kết Đăng chui đến phía trước như vậy, cô ta không còn đối mặt với một con tang thi, mà là vài con tang thi. Tang thi với khuôn mặt tái nhợt mang theo móng vuốt màu đen cào về phía Lưu Kết Đăng trước mắt, Lưu Kết Đăng thật tình hoảng sợ, liền vội vàng lùi chân về phía sau, tay cùng thân thể đẩy mạnh vào Thương Viêm.
Thương Viêm đang muốn xoay người giải quyết con tang thi sắp huy động móng vuốt cào trúng cậu, lúc này cậu cũng đang chuyển hướng về phía Lưu Kết Đăng đẩy, bởi vì lực đạo của Lưu Kết Đăng, Thương Viêm buộc lòng phải ngã về phía tang thi trước mặt.
Tuy rằng Thương Viêm đã có miễn dịch, nhưng cậu vẫn biết, ở mạt thế bị thương sẽ có nhiều phiền toái cùng nguy hiểm. Thương Viêm lúc này muốn ổn định thân mình, nhưng Lưu Kết Đăng ở phía trước cứ luôn luôn đẩy, không cho Thương Viêm cái cơ hội này.
Thẳng đến… thẳng đến lúc… Thương Viêm… tính cả tang thi… bị đẩy mạnh về phía lan can, bắt đầu rơi tự do, thì lực đạo phía sau rốt cục cũng biến mất.
Thương Viêm từ trong chuyện này cũng hiểu ra được một cái đạo lý: nếu quý sinh mạng, thì rời xa Lưu Kết Đăng.
—
(1): Một mao tiền = đồng tiền lông (?): vì để cho sát nghĩa và dễ hiểu hơn nên mình sửa thành đồng tiền cắc của VN, đơn giá rất nhỏ.
(2): Xuẩn = Ngu đó, vì để nói giảm nói tránh nên mình giữ nguyên xuẩn =))