Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện)

Chương 3 : Hệ thống xuất hiện

Ngày đăng: 13:25 30/04/20


Hiện ra trước mắt Thương Viêm là viện an dưỡng Lưu Thủy Bích Thiên, nơi này  được làm như làng du lịch. Không hổ danh là viện an dưỡng tốt nhất, hoàn toàn có thể so sánh với khách sạn 5 sao.



Tuy là thưởng thức quang cảnh xung quanh, nhưng bước chân của cậu vẫn không dừng lại, đều đều tiến nhanh về phía trước. Trong tiểu thuyết chỉ miêu tả sơ lược qua thôi, không có nói rõ ra đường đi nước bước, mà nơi này lại rộng lớn như mê cung.



“Xin hỏi, Diễm Quân Ly nằm ở phòng nào?” Nửa đường Thương Viêm gặp được một y tá, cậu hiện tại mới nhớ bản thân mình căn bản không biết Diễm Quân Ly nằm ở phòng nào.



“Dãy C phòng 809” Tiểu thư y tá nhìn thấy Thương Viêm thì rất kinh ngạc, cô đương nhiên biết vị thiếu gia này hay xuất hiện trên kênh Ren TV(*), nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người thật. Ah~ nhìn gần như vậy càng thêm đẹp trai.



Thương Viêm không nhìn ánh mắt bát quái của y tá, cám ơn xong thì vứt cô ta ra phía sau. Khi vừa tiến vào viện an dưỡng, tâm tình muốn gặp Diễm Quân Ly của cậu càng thêm gấp gáp, theo khoảng cách giữa cậu với y càng gần, cảm giác này càng thêm mãnh liệt một cách khó hiểu.



Dãy C lầu 8, mẹ Mạc – La Dịch Di vì muốn thể hiện mình hào phóng nên đã bao hết cả một tầng lầu, tuy không phải là con trai của bà nhưng cũng là đứa nhỏ mà chồng bà để lại.



Tại viện an dưỡng Lưu Thủy Bích Thiên, phí dụng một ngày một đêm có thể sánh ngang với khách sạn Dubai(*), như thế cũng đủ biết mẹ Mạc đã phải dùng biết bao nhiêu “xương máu” để đắp nặn lên hình tượng tốt đẹp của bà.



Thương Viêm vừa bước lên lầu 8, bảo tiêu thông qua camera giám thị liền biết, đối với một người con trai khác của cố chủ, bọn họ đương nhiên là đã nghe qua. Nhưng hôm nay ở chỗ này nhìn thấy Diễm Quân Mạc, có thể nói là vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.



Từ 2 năm trước, lúc Diễm Quân Ly biến thành người thực vật, chưa từng thấy có ai đến thăm y. Mà người đầu tiên xuất hiện ở chỗ này lại là người không hợp với Diễm Quân Ly – Diễm Quân Mạc, hai người này chán ghét đối phương tới cỡ nào bọn họ đều biết.



Mắt thấy Thương Viêm muốn đi đến phòng của Diễm Quân Ly thì lập tức chạy ra nghênh đón, bọn họ thật không muốn bị đuổi việc.



“Mạc thiếu gia.” Ba vị bảo tiêu đứng cung kính trước mặt Thương Viêm, Thương Viêm thoáng sửng sốt, lúc này mới nhớ mình là Diễm Quân Mạc, nhất định phải mau quen thuộc với xưng hô này.



“Các người đi làm việc đi, tôi vào xem một chút.” Thương Viêm không hề dừng bước, chỉ nhìn lướt ba người kia rồi nhanh chóng lướt qua. Lưu lại một đàn bảo tiêu hai mặt nhìn nhau.



“Diễm Quân Mạc cư nhiên thật sự đi vào!”



“Này không bình thường.”



“Mau báo cáo Diễm phu nhân.”




“Đem tư liệu những trung tâm thương mại mà công ty sở hữu đến đây.” Thương Viêm lại khôi phục khuôn mặt không biểu tình, nói một câu ý vị sâu xa với thư ký rồi vội vàng rời đi, không giống như vừa rồi, có khí tức sáng quắc bức người của thủ trưởng.



Nguyên Hoa Liên nghe Thương Viêm nói thì đồng tử co rút lại, đây là muốn bắt đầu tiến vào tập đoàn?



Thương Viêm bước nhanh vào văn phòng, cảnh sắc hoàn mỹ của cao ốc, nhưng cậu hoàn toàn không có tâm tình thưởng thức, bởi vì cậu đang tức giận. Ngọn lửa không cách nào bình ổn xuất hiện một cách khó hiểu. Thương Viêm nghĩ tới — đây không phải lửa giận của cậu.



Diễm Quân Mạc? Nếu không phải là cậu, vậy chỉ có thể là Diễm Quân Mạc, nhưng ngoài cái đó ra thì không còn gì khác thường, xem ra khối thân thể này còn lưu lại một ít phản ứng.



Thư ký của mình lại đem mẹ của mình ra uy hiếp, một thiên chi kiêu tử sao có thể không tức giận, nhưng cỗ oán khí này bị cậu đè nén xuống, nếu không thì vừa rồi khối thân thể này đã thuận theo phản ứng mà động thủ với Nguyên Hoa Liên.



Cũng bởi việc này xảy ra mà Thương Viêm biết quan hệ giữa Diễm Quân Mạc với La Dịch Di là như thế nào, tuy biết nó không quá tốt, nhưng có vẻ so với cậu tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn.



Trong một biệt thự rộng lớn, La Dịch Di buông điện thoại, ánh mắt mang theo quang mang cơ trí cùng cao ngạo không xem ai vừa mắt.



“Nó đến tột cùng muốn làm gì?” La Dịch Di thì thào tự nói, khi biết động tác của con trai mình hôm nay, bà rất kinh ngạc, nhưng phần lớn là nghi hoặc. Con trai của bà có bao nhiêu cân lượng thì bà đều biết. Chỉ dựa vào nó? Chẳng thể làm được trò trống gì.



Diễm Quân Mạc đối với bà mà nói chỉ là một công cụ, bà chưa bao giờ nảy sinh chút tình cảm gì đối với đứa con này, bởi vì ngay từ đầu bà đã xác định sự tồn tại của nó là để lợi dụng.



“Anh ghen đó.” Người đàn ông anh tuấn từ phía sau ôm choàng lấy La Dịch Di, nếu có người ở đây, nhất định có thể nhận ra kẻ toàn thân trần trụi này chính là minh tinh điện ảnh đang nổi nhất gần đây.



“Như thế nào? Mới vừa cho anh giải thưởng Goldman(*), nhanh như vậy đã có mục tiêu khác?” Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện, dưới lớp váy rộng của La Dịch Di cái gì cũng không mặc.



“Anh chỉ là muốn em thôi.” Người đàn ông kia nói xong, đem đầu chôn vào hõm cổ của La Dịch Di, giống như một con chó lớn đang hống chủ nhân cao hứng.



“Cũng chỉ có anh ngoan.” Tuy rằng biết gã đang nói dối, nhưng gặp dịp thì chơi ai mà không làm, hơn nữa bọn họ kẻ cho người cần, như vậy là đủ rồi. Gã lấy xong giải thưởng của gã, bà vẫn là bà.



Trong phòng lại tiếp tục một trận hoan ái.