Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện)
Chương 33 : Ngoại truyện – cảnh cáo H
Ngày đăng: 13:25 30/04/20
“Ca…” Hai mắt Thương Viêm bị bịt kín, hai tay bị trói chặt. Cậu chỉ biết cậu đang nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại, bên cạnh còn có một hơi thở không thuộc về cậu, Thương Viêm không hề do dự liền kêu Diễm Quân Ly. Bởi vì chỉ bằng coi trọng mà Diễm Quân Ly đối với cậu, cậu nghĩ nát đầu cũng không ra, ai dám trước mặt đại BOSS, cả gan cướp cậu đi.
“Em cũng biết là anh.” Ở bên giường truyền tới tiếng cười trầm thấp, hai chân của Thương Viêm bị Diễm Quân Ly bắt lấy, tạo thành một loại áp lực nhượng Thương Viêm nảy sinh dục vọng muốn chạy trốn.
“Ca…” Thương Viêm vặn vẹo eo, phát hiện cả tay chân của mình đều đang bị trói, tuy rằng buộc không quá chặt, nhưng rất có kỹ xảo, vừa không làm cậu cảm thấy đau đớn cũng vừa không để cậu có cơ hội thoát khỏi.
Trong lòng Thương Viêm chậm rãi dâng lên một cảm giác không quá phù hợp, từng trận nguy hiểm nảy lên trong đầu, cậu khiếp đảm mà kêu Diễm Quân Ly, cậu không rõ BOSS làm như vậy là vì cái gì.
“Anh ở đây.” Tay Diễm Quân Ly sờ vào Thương Viêm, y nằm đè trên người cậu, chân bị Diễm Quân Ly chặn lại, lời nói nhẹ nhàng như đang muốn dỗ dành Thương Viêm. “Nơi này là không gian, chỉ có hai người chúng ta.”
“Kia…” Thương Viêm muốn nói lại thôi, cậu giật giật cánh tay bị trói ý bảo Diễm Quân Ly, tình huống này là gì.
“Vì phòng ngừa em chạy trốn ah ~” Diễm Quân Ly nói khiến Thương Viêm rùng mình một cái, đồng thời cậu còn phát hiện tay của Diễm Quân Ly đang vuốt ve trên người cậu, cho dù bị bao phủ bởi tầng tầng quần áo, nhưng Thương Viêm vẫn từ tiếng hít thở của Diễm Quân Ly mà hiểu được cái gì đó.
“… Ưm…” Thương Viêm còn chưa kịp nói ra tiếng, miệng đã bị cắn, bị người kia dùng sức mút vào, đầu lưỡi ở trong miệng của Thương Viêm như đang muốn tuyên cáo dục vọng chiếm hữu. Hiện tại trong không gian chỉ có hai người là cậu và BOSS, như vậy cái hôn này cậu không cần đoán cũng biết là của ai.
Diễm Quân Ly hôn đầy kỹ xảo, có chiếm hữu, có ôn nhu, có cưng chiều. Một loại cảm giác được yêu, được người ta nâng niu chậm rãi dâng lên trong lòng. Cho dù Thương Viêm biết rất rõ đối tượng mà mình đang hôn là ai, cậu cũng không thể nào cưỡng lại được mà chìm đắm trong đó.
Còn Diễm Quân Ly, một bên bá đạo hôn lên đôi môi mà y mong ước bấy lâu, một bên luồn tay vào trong áo Thương Viêm, hoàn toàn không màng đến suy nghĩ của Thương Viêm, tay nhắm trúng mục tiêu, hai khối đậu đỏ đã bị Diễm Quân Ly vuốt ve dựng thẳng.
Lực đạo không nặng không nhẹ làm Thương Viêm bất ngờ không kịp đề phòng mà phát ra một tiếng rên khẽ, thanh âm từ trong đôi môi đang dây dưa với Diễm Quân Ly phát ra, mang theo hàm ý khiêu khích, kích khởi dục vọng của y.
“. . . Ưm. . . Đừng có ngừng. . .” Thanh âm ngắt quãng mang theo chút nức nở từ trong miệng Thương Viêm phát ra, tuy rằng Diễm Quân Ly nhịn đến khó chịu, nhưng cơ hội tốt như vậy y tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
“Nói! Em thích anh.” Diễm Quân Ly ôm Thương Viêm, ở bên tai Thương Viêm nhẹ nhàng thì thầm, một đường dụ dỗ, tiếp đó còn hung hăng va chạm một chút, nhượng Thương Viêm lại dâng lên một trận khoái cảm.
“Thích anh… Em thích anh.” Thương Viêm hơi khôi phục chút thanh tỉnh, nhưng cậu vẫn theo bản năng mà nói ra những lời này. Diễm Quân Ly đem dây vải bịt mắt Thương Viêm gỡ bỏ, ánh mắt ướt át như đang gọi mời Diễm Quân Ly, khiến miệng Diễm Quân Ly khẽ cười lên.
Yết hầu Diễm Quân Ly căng thẳng, phát ra một tiếng gầm nhẹ đầy hưng phấn, động tác bắt đầu gấp gáp hơn, khoái cảm lại mãnh liệt công kích tới, nhượng Thương Viêm mơ hồ kêu rên liên tục.
Diễm Quân Ly không nói lời nào mà cứ luật động điên cuồng, tiếng Thương Viêm cầu xin tha thứ không hề mang lại chút tác dụng nào, ngược lại càng khiến Diễm Quân Ly thêm dùng sức.
Thời điểm Diễm Quân Ly đạt tới cực hạn, y phủ lấy miệng nhỏ của Thương Viêm, dầu lưỡi dây dưa giao triền. Một cỗ chất lỏng ấm áp phun vào người Thương Viêm, tiểu Thương Viêm không nhịn được động chạm kia, ngay lúc đó cũng giải phóng.
“Ca?” Thương Viêm mềm nhũn mà kêu, Diễm Quân Ly cởi dây thừng đang trói chặt Thương Viêm ra, ôn nhu mà ôm lấy cậu, hôn lên cái trán nhỏ.
“Em thích anh.” (Ngươi thích ta) Lời nói khẳng định chắc nịch khiến Thương Viêm đỏ mặt, cậu hình như cũng đã hiểu được cái gì, cậu cư nhiên lại không phản cảm hành động như vậy, chẳng khác nào thuyết minh cho vấn đề này một cách tốt nhất hay sao.
“… Em thích anh.” Tuy rằng tiếng nói rất nhỏ, nhưng Thương Viêm vẫn thừa nhận một nụ hôn kịch liệt mà Diễm Quân Ly phủ tới, cánh tay trên người Thương Viêm lại bắt đầu không an phận.
“Chúng ta tiếp tục đi.” Thu hồi kích động, Diễm Quân Ly lật người lại, lần thứ hai đè lên trên người Thương Viêm…