Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện)

Chương 38 : Hận

Ngày đăng: 13:25 30/04/20


“Nhị thiếu gia Diễm thị, cũng bị người ta đặt dưới thân mà thôi. Chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, sẽ rất là thoải mái”. Với vẻ mặt bỉ ổi, người kia đang cọ xát thứ cương cứng dưới thân chạm vào nơi riêng tư phía sau của cậu.



Cảm giác ghê tởm làm cậu muốn nôn mửa, do giãy dụa mà hai tay bị trói chặt in hằn lên những vết đỏ, nhưng như thế cũng không làm cho người kia cảm thấy thương tiếc, đối với bộ dạng của cậu lúc này, hắn còn cảm thấy vô cùng hưng trí, bàn tay sờ soạn vẽ loạn lên trên ngũ quan của cậu.



“Biết rằng cậu rất đẹp, tuy nhiên cậu bình thường cũng không bằng 1/10 lúc này.” Thương Viêm cố gắng nhìn cho rõ kẻ trước mắt, đó là người vừa rồi cậu gặp…Dư Vũ.Thương Viêm hiểu được, đây không phải cậu nằm mơ, cũng không phải hiện thực, mà là ký ức kiếp trước của Diễm Quân Mạc.



Tiếng khóc nức nở kia từ miệng cậu phát ra, khuất nhục quá lớn nhượng Thương Viêm cảm thấy không thể nào khống chế nổi bản thân mình. Đau đớn chân thật tới nỗi, cho dù cậu biết rằng chỉ là giả nhưng vẫn không nén được run rẩy.



Tựa như rơi vào một vòng xoáy đen tối. Mọi thứ xung quanh dần rời xa tầm với, bất luận là tình cảm, hay là đau đớn.



“Ly thiếu gia, làm sao bây giờ?” nhìn vẻ mặt đau đớn của Thương Viêm, Lưu Sở Thiên chẳng thể nào tự chủ được bản thân, chỉ muốn giết chết Dư Vũ ngay lập tức.



Tay Diễm Quân Ly vuốt ve mặt Thương Viêm, y chỉ cảm nhận được độ ẩm của nước mắt đang truyền vào tim, hung hăng mà cào xé trong ấy, nơi yếu đuối nhất cõi lòng đang dần tràn đầy… tràn đầy sự hoảng hốt và bàng hoàng.



“Giữ hắn lại” Lời của Diễm Quân Ly rất bình tĩnh. “Nhưng mà…” Nghe Diễm Quân Ly nói, Lưu Sở Thiên cả kinh, rõ ràng Ly thiếu gia yêu thương Thương Viêm như vậy, vì sao lại đưa ra quyết định này.



“Tôi hiểu rồi, tôi cùng Sở Thiên đi ra ngoài trước.” Lâm Lăng kéo Lưu Sở Thiên đang trợn mắt bất mãn đi ra cửa phòng, thuận tay đóng cửa gỗ ngăn cản ánh mắt bên ngoài nhìn vào.



“Dư Vũ dĩ nhiên nên chết, nhưng không phải một trong ba chúng ta ra tay.” Lưu Sở Thiên không ngu ngốc, chỉ vẽ đường một chút, thì đôi mắt đang nhìn Lâm Lăng đã trở nên có chút sáng tỏ.



Dư Vũ phải là do Thương Viêm giết chết mới có ý nghĩa, chứ bọn họ giải quyết hắn thì dễ dàng quá, chẳng thể nào vơi hết được căm phẫn, chỉ có Thương Viêm tự tay giết, mới giải tỏa được khúc mắc trong lòng Viêm tiểu đệ.



Sắc mặt bất an của Thương Viêm dần dần trở về bình tĩnh, xem nhẹ đi quần áo ướt đẫm mồ hôi thì nhìn cậu giống như đang an bình ngủ say. Diễm Quân Ly ngồi ở bên cạnh, tay y và Thương Viêm mười ngón giao nhau, tựa hồ đem kiên cường từ đó truyền qua cho Thương Viêm.




Tuy rằng mạt thế đến, bọn người kia cũng có dị năng, nhưng bà không ngại cùng bọn họ trao đổi một số thứ. Bà là chủ tịch của chuỗi trung tâm thương mại trên toàn quốc, cho dù hiện tại chức vị đã chẳng còn quan trọng, nhưng bà có đầy đủ thủ đoạn để chiếm được vật tư, loại trao đổi như vầy bà một chút cũng không xa lạ.



“Thưa vâng, phu nhân.” Thím Lương cung kính mà đáp lại La Dịch Di, đáy mắt xuất hiện tàn nhẫn. Con gái của mụ ta bị nhục nhã như vậy thì dĩ nhiên mụ ta sẽ sinh khí, mụ thật hối hận, trước đó sao lại đáp ứng yêu cầu của Tiểu Khê.



“Mẹ, phu nhân muốn xử lý Sở Thiên như thế nào?” Tiểu Khê thấy thím Lương từ trong phòng La Dịch Di đi ra thì tiến lên vội hỏi, trong ánh mắt to tròn tràn đầy vẻ sốt ruột, tuy rằng vừa rồi Lưu Sở Thiên hung hăng như vậy, nhưng cũng không ngăn cản được ái mộ trong lòng cô.



“Giết, con biết là được rồi, không nên gây vướng bận.” Thím Lương cảnh cáo đứa con duy nhất này, mụ dùng hết tâm sức để nuôi nó lớn, thế mà kết quả lại thành ra như vầy.



“Con biết, mẹ, mẹ cho con làm như vậy cũng chỉ để cho con chết tâm, con biết, con biết hết.” Nụ cười của Tiểu Khê thật miễn cưỡng, tuy rằng lúc vừa rồi cô hận Lưu Sở Thiên vô cùng, nhưng nghe được tin tức này thì không khỏi luyến tiếc.



“Lưu Sở Thiên và Lâm Lăng là một đôi.” Thím Lương vừa nói ra tin tức Lưu Sở Thiên sẽ bị giết chết, sau đó còn bình tĩnh nghiêm túc mà chêm thêm một câu khiến người nghe không thể tin tưởng nổi. ( mỗ tác giả: o(╯□╰)o)



“Mỗi lần con gặp Lưu Sở Thiên, lúc nào mà không có Lâm Lăng ở bên người?” Tiểu Khê còn chưa kịp mở miệng, đã bị lời nói của thím Lương ngăn chặn. Cô càng nghĩ càng cảm thấy đúng.



Nguyên lai anh ấy yêu đàn ông!



“Còn có, gã ta hoàn toàn trung tâm với Diễm Quân Ly, mẹ nghe nói, sáng hôm nay lúc gã nhìn thấy tên phế vật kia té xỉu thì lo lắng vô cùng.” Thím Lương vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Tiểu Khê.



Tiểu Khê không còn ôm bất cứ hy vọng gì, thậm chí chỉ có căm thù và đố kỵ, nhắm vào Lâm Lăng, Diễm Quân Ly, … không bỏ sót cả Thương Viêm .



Cô muốn giết bọn họ, tự tay cô.