Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện)
Chương 45 : Hảo cảm đã đầy
Ngày đăng: 13:25 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quét bụi, có ai nhớ ta không? Không ai nhớ à, thế ta lặn típ
Trong không gian hư vô, có không ít đất vườn, trải qua chỉnh lý của Diễm Quân Ly, những nơi bị vật tư chiếm chỗ đã được hiện ra. Vốn đất ở trong không gian đã được duy trì ở trạng thái tốt nhất, cho nên gieo trồng cũng tiết kiệm kha khá thời gian.
Đất vườn chia làm hai loại, một bên là ruộng nước, một bên là đất đen phì nhiêu màu mỡ. Xem ra cũng tiện cho Thương Viêm gieo trồng hai loại thức ăn chính: lúa nước và tiểu mạch, tuy rõ ràng là Thương Viêm có trữ xuống không ít thực vật này nọ, nhưng ở trong thời đại mạt thế như vầy, người ta không hề nghĩ tới việc trồng trọt để có cái ăn, mà bọn họ chỉ biết đi cướp đi đoạt.
Cho nên từ khi bắt đầu mạt thế, thực vật càng ngày càng thiếu thốn dần, vì thế bước đầu tiên cậu phải mau chóng trồng ra những loại cây có thể ăn no bụng trước đã.
Chu kỳ sinh trưởng của lúa nước mau nhất thì cũng 3 tháng, còn tiểu mạch thì cần phải có hơn 200 ngày, nhưng may mắn ở chỗ là không gian hư vô rất nghịch thiên, ở trong này, chu kỳ sinh trưởng của thảm thực vật sẽ được rút ngắn xuống gấp đôi, hơn nữa không gian còn có công năng tự điều tiết, chỉ cần cày đất, gieo hạt xuống, thì bọn nó sẽ tự động phát triển.
Tuy Thương Viêm chưa làm ruộng bao giờ, thế nhưng trong sách vở nhà trường cũng có giáo dục qua hai ba điều, bất quá cũng có phần lạ lẫm, cho nên động tác cũng có phần vụng về, không ngờ những hành động này lại không qua khỏi mắt của người ngoài kia.
Chỉ có một mình Thương Viêm, lại còn thêm bản thân cậu chẳng rành việc đồng áng, cho nên dù cậu có cố gắng cách mấy, thì lúc cậu cảm thấy kiệt sức rã rời tay chân, mới phát hiện ngay cả nửa mẫu ruộng cậu cũng làm chưa xong.
Thương Viêm lắc lắc vòng eo đau nhức của mình, cảm giác cứ y như bị voi đè, trách không được người người đều nói phải quý trọng lương thực, về sau cậu mà thấy ai lãng phí lương thực, thì cậu liền bất chấp tất cả —— tụng cho một bài kinh khẩn cô nhi.
Cậu nhìn nhìn ngó ngó xung quanh, đánh giá xem mình cần phải tốn bao nhiêu thời gian thì mới xong việc, nháy mắt mấy cái, quyết đoán xoay người, đi ngủ cái đã.
Cho dù BOSS không hiểu, cậu cũng sẽ tìm mọi cách nhồi nhét tất cả tri thức vào trong đầu BOSS, cái công việc nặng nhọc như thế này thì nên giao quyền chủ đạo cho BOSS là tốt nhất. Nhìn sang mấy chục mẫu đất còn lại, Thương Viêm chắc chắn một điều rằng mình sẽ không thể nào hoàn thành được, hành động trước đó của cậu quả là chẳng biết động não.
Thương Viêm đi đến bên cạnh con suối, độ cao hơn 2m của thác nước khiến cho cậu có cảm giác mát mẻ, thanh âm róc rách róc rách như đang rửa sạch những u ám trong cõi lòng.
Thương Viêm dựng lều bên cạnh con suối, độ ấm trong không gian cũng không tính là thấp, ít nhất cũng là 17 độ, cho dù ngủ ngoài trơi cũng chẳng sao cả. Tuy rằng không gian có Phủ Hư Vô, nhưng hiện tại Thương Viêm chỉ thích thanh tịnh của tự nhiên, như vậy có thể làm lắng đọng những việc không vui.
Thấy em trai đã từ từ ngủ say, Diễm Quân Ly lặng lẽ tiến vào không gian, chiếc lều không có cửa nhượng Diễm Quân Ly dễ dàng nhìn rõ bộ dạng ngủ say của Thương Viêm.
Khi nhắm mắt lại, Thương Viêm có vẻ rất là nhu thuận và điềm tĩnh, tuy rằng y cũng thích Tiểu Viêm sinh động, nhưng bộ dạng trẻ con này của cậu lại khiến y cảm thấy ấm áp hơn.
Hôm nay phát sinh rất nhiều chuyện, Tiểu Viêm nhà y có rất là nhiều bí mật không thể nói ra, y biết chứ, kỳ thực Tiểu Viêm giữ lấy những bí mật kia sẽ càng khiến cậu vất vả hơn, y có thể hiểu được Tiểu Viêm không phải không muốn nói cho y, chỉ là cậu không thể.
Y để ý, nhưng y sẽ không hoài nghi, y chỉ có đau lòng, cùng với phẫn nộ dành cho kẻ đã khiến Tiểu Viêm như thế này.
Diễm Quân Ly lẳng lặng chui vào lều, ngồi xuống bên cạnh Thương Viêm, tay khẽ nhấc chiếc chăn của Thương Viêm lên, nhét cả thân người vào đó. Một bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy phần eo cậu, đem hai má Thương Viêm ủng vào lồng ngực mình.
Vẻ mặt Diễm Quân Ly không hề đổi sắc mà nghĩ: Hôm nay, y nhất định phải cùng Tiểu Viêm ‘cùng chung chăn gối’.
Tiểu Viêm, em đã hy vọng anh đứng ở chỗ cao nhất, em muốn được hoành hành ngang ngược, anh sẽ thỏa mãn em. Khi đó em sẽ đứng bên cạnh anh, để cho vạn vạn người đều phải ngước đầu nhìn lên.
Diễm Quân Ly nhắm lại đôi mắt, che đi sự chiếm đoạt và cương quyết, ôm chặt thân hình bé nhỏ vào trong ngực, từ từ đi vào giấc ngủ.
Lúc Thương Viêm tỉnh dậy tinh thần rất tốt, nhưng tổng cảm thấy phần eo có chút đau nhức, có thể là do tối hôm qua ‘cày bừa vất vả’, vì thế Thương Viêm cũng không có quá để tâm.
Cậu vừa ra khỏi không gian thì liền trông thấy chiếc đồng hồ báo thức nằm trên bàn, đang tẫn trách thực hiện nhiệm vụ, chỉ thẳng vào 12h45’, điều này làm cho Thương Viêm hoảng sợ, cư nhiên ngủ thẳng tới trưa. Tiếp theo sau đó cậu lại bị thanh âm gợi ý của hệ thống làm điên đảo.
‹Độ hảo cảm:♥♥♥♥♥. Quan hệ: Em trai cưng quan trọng nhất› Hệ thống đối với biến hóa tốc hành của độ hảo cảm mà Diễm Quân Ly dành cho Thương Viêm không có bất luận ý kiến gì, cho dù kinh ngạc, nhưng biết làm sao bây giờ. Hảo cảm gì đó, quan hệ gì đó, nó mặc kệ .
Động tác của Thương Viêm nhất thời khựng lại, này… này cũng quá dọa người đi. Năm trái tim hồng, cậu phải hình dung tâm tình của cậu lúc này sao bây giờ? Cao hứng, phấn khích, thỏa mãn, cảm động, ấm áp…
‹Được rồi, không cần ngẩn người!› Tiếng rống to của hệ thống quả là chấn động, đem lực chú ý tập Thương Viêm gọi về lại.
‹Đã đầy năm trái tim, có phần quà thưởng dành cho ngươi› Tuy rằng nó cũng bị tình huống này đánh tới trở tay không kịp, nhưng may mắn là đã có chuẩn bị từ trước.
‹Quà thưởng?› Nói đến quà cáp, Thương Viêm lại rất là chờ mong, trước đó dâng lên Công lược cũng rất hữu dụng.
‹Mở ra ‘Bản Đồ’, chỉ cần ngươi đặt chân đến đâu thì 1 thước xung quanh nơi đó đều sẽ được ghi nhận vào trong không gian hết› Thương Viêm làm theo lời hệ thống hướng dẫn, thì liền xuất hiện trước mặt cậu một màn ảnh bản đồ chừng hai thước vuông.
Thương Viêm lập tức đi dạo quanh phòng, nháy mắt trên bản đồ cũng thay đổi khung cảnh, mà ngay cả căn phòng bên cạnh cũng được ghi nhận vào luôn, xem ra phạm vị không có giới hạn cản trở của bức tường.
‹Mở ra ‘Tìm Kiếm’, có thể nhập vào đó dữ liệu tìm kiếm, nhưng chỉ giới hạn trong khu vực bản đồ, mỗi ngày sử dụng sẽ tiêu hao thể lực và năng lượng của bản thân. Mà lấy tố chất thân thể của ngươi hiện tại, mỗi ngày cũng chỉ có thể dùng một lần› Thương Viêm tuy rằng còn không rõ ý nghĩa của cái Tìm kiếm này, nhưng cũng hiểu rõ nó chắc chắn có công dụng tốt nào đó.
‹Rất nhanh sẽ cần dùng đến› Công lược như là cảm ứng được cái gì đó, bất quá anh ta cũng sẽ không miệt mài theo đuổi, dù sao anh đã tẫn trách mà nói cho Thương Viêm biết, vì thế nhiệm vụ suy nghĩ sẽ thuộc về Thương Viêm.
Rất nhanh sẽ dùng đến? Thương Viêm tuy rằng không rõ, nhưng cậu sẽ nghe theo gợi ý của Công lược, cùng lắm thì trong khoảng thời gian này phải chú ý chung quanh một cách nghiêm ngặt là được.
‹Ta nói, Thương Viêm, ngươi ngẩn người cũng phải xem thời gian, hiện tại đã mấy giờ rồi ngươi biết không!› Thương Viêm lập tức bừng tỉnh, hốt hoảng nhớ tới thời gian hiện tại, vừa nghĩ tới ba người – tính cả BOSS đều đang chờ cậu, cậu cảm thấy rất là ngại ngùng. Nghĩ như vậy Thương Viêm lập tức chạy ra khỏi phòng.
“Xin lỗi, em ngủ dậy muộn.” Bởi vì nhà ăn bị hủy, cho nên tất cả mọi người đều ở phòng khách, lúc Thương Viêm vừa mới đi vào, thấy Lâm Lăng và Lưu Sở Thiên đang bới cơm, rất rõ ràng là đang chuẩn bị ăn sáng.
Mà BOSS, đương nhiên là ngồi ở giữa bàn đợi cậu, y thấy Thương Viêm thì cười cười, tay trái vỗ vỗ chỗ trống bên trái, ý bảo Thương Viêm đến đây ngồi.
Vừa trông thấy Diễm Quân Ly, Thương Viêm liền nhớ lại gợi ý độ hảo cảm vừa rồi, trong nháy mắt hoa tâm nộ phóng, nhu thuận mà đi đến bên cạnh Diễm Quân Ly ngồi xuống.
“Cậu không có muộn, chúng tôi cũng vừa mới dậy thôi” Lâm Lăng vừa nói xong thì Thương Viêm có thể nhìn ra ngay, lời này có bao nhiêu dối lòng.
“Đúng vậy, ngày hôm qua rất mệt, ngủ quên” Khóe miệng Lưu Sở Thiên co rút, ánh mắt hơi hơi xẹt qua Ly thiếu gia nhà mình, nhận được ánh mắt cảnh cáo từ BOSS.
Lưu Sở Thiên lập tức quay đầu, không cho Thương Viêm nhìn thấy khuôn mặt đầy sơ hở của mình, gã thực sự là không giỏi ba cái vụ diễn trò này.
Ba người bọn họ từ nhỏ đã có thói quen dậy sớm, hôm nay vừa đúng 7h thì bọn họ đã tỉnh, cho dù là Diễm Quân Ly có bệnh huyết áp thấp, cũng sẽ đúng giờ này tự động rời giường.
Ai ngờ gã và Lâm Lăng chưa kịp ăn sáng đã bị Ly thiếu chụp đi đánh tang thi, rõ ràng bọn họ ai cũng có thể đối mặt với tang thi, cho dù là Viêm tiểu đệ cũng có thể dễ dàng giải quyết, ý tứ của Ly thiếu ra làm sao gã cũng chẳng hiểu được.
Bất quá hiện tại gã đã ngộ ra, Ly thiếu đây là đang chờ Viêm tiểu đệ ah~.
Vừa nghe thấy tiếng bước chân của Viêm tiểu đệ, Ly thiếu liền kêu bọn họ bày ra bữa sáng ngay, để cho cậu ấy không phải cảm thấy xấu hổ. Trình độ đệ khống của Ly thiếu có phải đã thăng lên cấp bậc mới?
Nghĩ như vậy cũng không phải chỉ có một mình Lưu Sở Thiên, Lâm Lăng cũng dùng ánh mắt mờ mịt mà nhìn hai anh em nhà họ đang thăng cấp tình cảm một cách chóng mặt. Thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, về sau khi Ly thiếu gia tức giận, anh đã biết nên đem ai ra làm bia rồi.
Bốn người bình tĩnh mà ăn xong bữa sáng, rốt cuộc cũng bắt đầu đi ra khỏi cửa lớn Diễm trạch. Diễm Quân Ly đi tuốt ở đàng trước, Thương Viêm ngay tại bên cạnh Diễm Quân Ly, Lưu Sở Thiên cùng Lâm Lăng tẫn trách mà đi ở cuối cùng, bắt đầu cảnh giới chung quanh.
Bốn người ngồi trên chiếc Hummer mà Thương Viêm lấy ra từ không gian, chỗ ngồi của bọn họ cũng không có thay đổi, duy nhất thay đổi chính là không khí hài hòa lúc này, dần dân đã hình thành sự ràng buột.
“Ly thiếu gia.” Xe bắt đầu chậm rãi rời xa Diễm trạch, Lâm Lăng đem một cái gì đó đặt vào tay Diễm Quân Ly, nhìn rõ thì là một cái điều khiển từ xa, mặt trên chỉ có một cái nút.
Thương Viêm nhìn thấy đồ vật này, thoáng suy nghĩ về tính cách của Diễm Quân Ly, liền biết đây là cái gì.
“Tiểu Viêm có cái gì muốn hỏi ?” Diễm Quân Ly nhìn thẳng phía trước, mặt chẳng hề đổi sắc, đây dường như là y đối với mạng người không quá quan tâm.
“Không, ca làm việc không phải lúc nào cũng đúng, nhưng đối đối với em mà nói đúng hay sai chẳng có quan trọng gì.” Thương Viêm tươi cười nhìn Diễm Quân Ly, một nụ cười có chút nhợt nhạt khiến cậu thêm phần lãnh khốc vô tình.
Từ sau khi giết Dư Vũ, cậu đối với mạng người đã không còn quá chấp nhất, ở mạt thế này, thứ không đáng giá tiền nhất đó chính là sinh mạng. Cá lớn nuốt cá bé, vô luận là ở trong đám người hay là trong bầy tang thi, từ lúc mạt thế bắt đầu thì quy tắc này đã chậm rãi len lỏi vào trong xã hội.
Diễm Quân Ly không nói gì cả, nhưng từ khóe mắt khẽ cong đã cho thấy rõ tâm tình của y đang rất tốt. Diễm Quân Ly nhìn về phía trước, đảo qua kính chiếu hậu, Diễm Quân Ly có thể nhìn thấy bóng dáng của Diễm trạch.
Tiếp, Thương Viêm liền nhìn thấy Diễm Quân Ly mỉm cười quỷ dị, độ cong hoàn mỹ có thể làm cho Thương Viêm cảm thấy máu tanh cùng lạnh ý nhè nhẹ lan tỏa. Ngón tay Diễm Quân Ly vừa động, cái nút bị đè xuống, sau đó Thương Viêm liền nghe thấy một tiếng ‘Ầm’ thật lớn, đó là thanh âm nổ mạnh.
Hummer cũng nằm trong phạm vi sóng xung cập, bất quá cũng không có xảy ra chuyện gì, nhưng so với việc chiếc xe bình an vô sự, thì Diễm trạch lại nghiêm trọng hơn rất nhiều. Một nửa phòng ở đã bị nổ tung, mà một nửa còn lại thì đang chìm trong biển lửa.
Ngọn lửa lớn bốc cao như đang cắn nuốt lấy tòa nhà, tất cả người hầu bên trong đều không hề chạy ra, trước thì có Diễm Quân Ly khống chế tang thi ngăn cản, bây giờ thì bị sức nóng thiêu trụi.
Thương Viêm đó có thể thấy được, nơi mà lửa cháy nhỏ nhất chính là chỗ nhốt La Dịch Di, địa phương nổ mạnh nhất chính là phòng ở dành cho người hầu. Thương Viêm dĩ nhiên biết, La Dịch Di bị thương mà còn chịu đói suốt một ngày, sẽ không có khả năng chạy khỏi nơi này, bà ta chỉ có thể mở mắt trừng trừng mà nhìn ngọn lửa từ từ cắn nuốt da thịt, chậm rãi hưởng thụ thống khổ của cái chết.
Trừ phi… Có người cứu giúp.
Đột nhiên một chiếc xe chạy xẹt qua Hummer của bọn họ, Thương Viêm chỉ nhìn thấy bên trong có Nguyên Hoa Liên. Bất quá, từ tiếng mắng của hệ thống thì cậu biết, trên đó còn có Chung Hư Lữ.