Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện)
Chương 5 : Thăm
Ngày đăng: 13:25 30/04/20
Trang sức ngọc giới đeo trên cổ của Chung Hư Lữ chính là không gian ngày sau trợ giúp gã, là bàn tay vàng đầu tiên mà Chung Hư Lữ có được.
Trong《Đế Vương Mạt Thế》tồn tại rất nhiều bàn tay vàng, nhưng theo như nội dung truyện phát triển sau này, bàn tay vàng cấp bậc thấp sẽ không còn giá trị nữa, xuất hiện thêm những cái mới thay thế cho những cái cũ. Vậy mà ngọc giới không gian này đến mãi lúc Thương Viêm xuyên qua cũng chưa thay đi, có thể thấy được cấp bậc của nó rất cao, như thế hỏi sao mà cậu không khẩn trương và hoảng hốt cho được.
Chân Thương Viêm như mang theo sắt, từng bước nặng nề đi đến bãi đỗ xe, chầm chậm hồi tưởng lại nội dung vở kịch về không gian ở giai đoạn đầu trong《Đế Vương Mạt Thế》.
Không gian còn gọi là ‹Phủ hư vô›, tuy rằng không có cái thứ như tu tiên gì đó, nhưng bên trong có thể nói là một thế giới khác, trời xanh mây trắng, thanh sơn lục thủy. Cậu nhớ rõ, đây là do Chung Hư Lữ trong một lần vô tình thích thú cái ngọc giới thoạt nhìn rất thấp kém này tại cửa hàng Taobao(*) nên dùng 200 nguyên để mua. Sau khi mạt thế đến, Chung Hư Lữ không cẩn thận bị đứt ngón tay, máu rơi trên ngọc giới kia, thành công trở thành chủ nhân của phủ hư vô.
‹Đoạt lấy nó› Thương Viêm còn chưa có hồi tưởng xong, thanh âm ngoan lệ của hệ thống đã xuất hiện trong đầu cậu, cái loại giọng điệu mang theo hận ý này khiến cho lòng Thương Viêm căng thẳng.
Vừa rồi cố nhịn xuống không nhìn ngọc giới, Thương Viêm cũng đè nén luôn câu hỏi xem hệ thống vì nguyên nhân gì mà hận Chung Hư Lữ như vậy.
‹Biết càng nhiều thì chết càng sớm› Hệ thống cảnh cáo càng khiến Thương Viêm quyết tâm không thể hỏi.
‹Đoạt? Mi xác định? Tôi cảm thấy dùng trí sẽ tốt hơn› để dời đi chú ý của hệ thống, Thương Viêm phối hợp chủ ý trước đó của nó, tối trọng yếu hơn nữa là: Cậu cũng động tâm.
Thương Viêm hoàn toàn không có cái loại áy náy là mình đã cướp đoạt bảo bối của Chung Hư Lữ, dù sao đối với nhân vật chính trong《Đế Vương Mạt Thế》mà nói, bàn tay vàng gã dùng đến già cũng không hết, cậu tin chắc Chung Hư Lữ nhờ vào ánh sáng nhân vật chính mà tuyệt đối sống vô cùng tốt tại thế giới này, bất quá tiền đề là đừng chọc tới cậu.
‹Ngươi… Không tồi› không chút nào che dấu ca ngợi, khiến Thương Viêm càng thêm chắc chắn hệ thống đối với Chung Hư Lữ vô cùng chán ghét. Điểm này Thương Viêm chỉ có thể mỉm cười cho qua.
Viện an dưỡng Lưu Thủy Bích Thiên, lần thứ hai Thương Viêm đến, khiến đám bảo tiêu sợ ngây người. Vị thiếu gia này tại sao lại tới nữa?
Mà Thương Viêm thời điểm thu hồi tay của mình, cậu cũng bị hệ thống hù cho hoảng sợ, trước mắt Thương Viêm chậm rãi hiện ra biểu đồ hảo cảm, trên đó chỉ còn lại hai trái tim rưỡi màu xanh, phân nửa kia đã từ từ chầm chậm mà tan biến mất. Thương Viêm trợn tròn mắt, hệ thống cũng trợn tròn mắt.
‹Tiểu tử, lần này ngươi quả thật vận khí không tồi› thanh âm của hệ thống mang theo ghen tuông nồng đậm, người không biết còn tưởng rằng đang nói chuyện với tiểu tam giành người yêu nhà nó.
Thương Viêm tặng cho hệ thống một cái xem thường, cái gì gọi là quả thật vận khí không tồi, vận khí cũng là một loại thực lực đó biết không hả? Trong lòng Thương Viêm tràn đầy cao hứng, xem ra Diễm Quân Ly thật có ý thức .
Thương Viêm không làm thêm gì nữa, lỡ đâu nhiều quá lại có khi phản hiệu quả, dẫn tới hoài nghi. Thương Viêm ngồi ở một bên, thường thường vang lên thanh âm lật sách để báo cho Diễm Quân Ly biết cậu còn ở đây.
Cậu ngây người ở phòng bệnh hơn 3 tiếng thì đứng dậy tắt TV, sau đó đến gần bên giường của Diễm Quân Ly, mang theo ôn nhu mà khe khẽ nói: “Ngày mai tôi lại đến”.
Cậu tin tưởng Diễm Quân Ly sẽ nghe thấy, cũng là hy vọng. Cho dù Diễm Quân Ly chán ghét cậu, nhưng cậu chắc chắn Diễm Quân Ly lại càng thêm chán ghét cái loại sinh hoạt khiến người ta hít thở không thông này
Quả nhiên, Thương Viêm vừa nói xong câu này, độ hảo cảm trước mặt Thương Viêm lại biến hóa thêm một lần nữa, tuy rằng không dao động lớn như lúc trước, nhưng có thể trông thấy nửa trái tim kia phai nhạt đi không ít, có xu thế biến mất.
Nụ cười của Thương Viêm càng thêm xán lạn, đến ngay cả Diễm Quân Ly nằm ở trên giường cũng có thể cảm thấy Thương Viêm đang vui sướng một cách khó hiểu.
Mấy ngày tiếp theo Thương Viêm vẫn đều đặn đến tìm Diễm Quân Ly, tuy nhiên độ hảo cảm của Diễm Quân Ly vẫn không có gì biến hóa, Thương Viêm cũng không vội, cậu hiểu được trước đó sở dĩ độ hảo cảm tăng lên cao như vậy là do Diễm Quân Ly tịch mịch rất lâu rồi, mà Thương Viêm tới rất đúng thời điểm, hơn nữa vài câu nói mang theo hàm ý quan tâm, khiến cho Diễm Quân Ly nhất thời cảm động.
Đồng thời mấy ngày qua, Thương Viêm cũng không chỉ lo xoát hảo cảm với Diễm Quân Ly, cậu còn phải chạy sang công ty để lo một chuyện quan trọng, lấy được không gian của Chung Hư Lữ.
Cách mạt thế còn 21 ngày… … . . . . .