Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện)

Chương 75 : Tiểu Viêm bộc lộ tài năng

Ngày đăng: 13:26 30/04/20


Thương Viêm hiểu được ý tứ của Diễm Quân Ly, bĩu môi ngưng mắt mà nhìn bóng dáng đang từ từ hiện ra sau làn khói, cậu ghét nhất chính là Dị năng giả hệ lôi!



Diễm Quân Ly cũng chú ý tên dị năng giả vừa xuất hiện này, y nhè nhẹ vỗ cho đất cát trên người rơi xuống, quét mắt liếc nhìn Lưu Sở Thiên đang đứng phía sau.



Nơi này vừa vặn ngay tại một quán trà sữa ven đường, tuy rằng mọi nơi đều có dính vết máu khô, nhưng Diễm Quân Ly vẫn tìm được hai cái ghế dựa sạch sẽ, thực tự nhiên ngồi xuống, người không biết còn tưởng rằng Diễm Quân Ly đang nhàn nhã hưởng thụ một buổi chiều cuối tuần.



Lưu Sở Thiên cau mày nhưng cũng rất nhanh buông thõng, nếu Ly thiếu mặc kệ, gã cũng không xen vào làm gì, bất quá thực lực của Viêm tiểu đệ đã đến mức độ này rồi sao? Lưu Sở Thiên học theo Diễm Quân Ly, lui ra phía sau mà ngồi xuống, nhìn bóng dáng của Thương Viêm, Lưu Sở Thiên lại bắt đầu suy nghĩ sâu xa.



Thương Viêm đứng thẳng người giật giật tay, trên mặt hoàn toàn không có sợ hãi hoặc khẩn trương, có thể nói thần tình của cậu lúc này là hơi hơi mất hứng, nhưng trong mắt kẻ địch, thì biểu hiện của Thương Viêm không thể nghi ngờ là một loại khinh thị.



Âm trầm, đây là cảm giác đầu tiên khi Thương Viêm nhìn thấy Tống Tùng , người trước mắt toàn thân hắc y đứng tại trên con đường rộng lớn, vì mái tóc dài mà khiến người xem có cảm giác thiếu ánh sáng, cho dù đôi mắt kia có thể chiết xạ quang mang thì cũng chẳng khiến người khác cảm thấy hắn và ánh sáng có tí liên quan nào.



Thấy rõ bộ dáng của Tống Tùng, Thương Viêm có chút ngơ ngẩn, sau đó từ trong yết hầu phát ra một tiếng cười khẽ, vốn là địch ý nhưng chẳng hiểu sao khi phát ra lại biến mất không thấy, thật sự rất hữu duyên, có mối liên hệ với BOSS nhân vật phản diện ah~, chỉ cần có thể khiến Chung Hư Lữ ngột ngạt cậu đều sẽ thích, cho dù chỉ trong phút chốc.



Lưu Sở Thiên và Tống Tùng đều bị Thương Viêm làm cho có chút sững sờ, Lưu Sở Thiên nhìn về phía Diễm Quân Ly, nhưng Diễm Quân Ly lúc này chỉ bất đắc dĩ mà nhìn bóng lưng của Thương Viêm rồi sau đó mất mác mà lắc lắc đầu, kỳ thật y không thể nào hiểu hết được Tiểu Viêm.



“Hắn là ai vậy?” Tầm mắt của Diễm Quân Ly rốt cục từ trên người Thương Viêm chuyển dời sang Tống Tùng, một tên không có gì đặc sắc, nhưng Tiểu Viêm chú ý tới hắn, y cũng phải quan sát xem sao.



“Đội trưởng của một tiểu đội dị năng giả, Tống Tùng. Có chút khôn lỏi, nhưng rất có trí tuệ… Ah, có thể nói là một kẻ bị xem như súng ống mà đem ra đùa giỡn.” Nói đến đây, Lưu Sở Thiên không khỏi có chút khinh thường, tên này bị người ta thiết kế khiến hắn đối đầu với bọn họ, cứ như vậy mà trở thành một quân cờ cho người ta lợi dụng, thật kém cỏi.



“Tiểu Viêm, lưu người sống.” Diễm Quân Ly thản nhiên mà nói với Thương Viêm, thuận tiện quét mắt nhìn đám người xung quanh, cảnh cáo bọn họ một chút.


Tống Tùng chống cự lại Thương Viêm, cảm giác không cam tâm cùng ghen tỵ đã biến đâu mất, hiện tại chỉ còn duy nhất một nỗi sợ hãi khôn nguôi.



Tống Tùng tận lực nuốt tiếng rên vào bụng, tuy rằng Thương Viêm muốn thử lại một lần nữa, nhưng cậu cũng không có ham mê ngược đãi, “Mày… Có muốn đi theo tao không?” Thương Viêm có chút chần chờ hỏi, cậu nhìn về phía Diễm Quân Ly liền thấy Diễm Quân Ly vẫn luôn chú ý tới cậu đang gật gật đầu.



“A?” Hiển nhiên là Tống Tùng bị hỏi đến ngây người, “Tao có điều kiện”. Nhưng dưới cái nhìn chú mục của Thương Viêm, hắn tận lực xem nhẹ cảm giác đau đớn của bản thân, cố gắng bình tĩnh thanh âm, hồi phục lại tinh thần.



“Mày nói xem?” Thương Viêm ngoài ý muốn mà nhíu mày, từ lúc cậu cảm thấy được sự sợ hãi của Tống Tùng thì cậu cứ nghĩ hắn hẳn sẽ ngay lập tức đồng ý. Theo như trong 《 Đế Vương Mạt Thế 》 miêu tả thì người này rất là sợ chết, nếu không cũng không có nội dung vở kịch là quỳ xuống cầu xin Chung Hư Lữ tha cho hắn một mạng.



“Tao muốn giết một người, tình nhân của lão đại thành phố B.” Tống Tùng nói đến nghiến răng nghiến lợi, Thương Viêm cau mày, điều kiện của người này vượt ra khỏi suy nghĩ của cậu, bất quá này cùng cậu cũng không quan hệ gì, chỉ hơi dừng lại một chút tự hỏi, ngay sau đó liền gật gật đầu đồng ý.



Ngược lại Tống Tùng khiếp sợ mà nhìn cậu, há miệng thở dốc, “Mày sẽ mang họa sát thân đó.” Nghe hắn nói, trong lòng Thương Viêm có thể gọi là hoàn toàn ngây dại, này. . . này. . . này là Tống Tùng trong truyện mà cậu đọc sao!?



“Hừ, đến lúc đó toàn bộ thành phố B đều là của Ly thiếu, nói chi là một cái tình nhân.” Lưu Sở Thiên từ bên cạnh đi tới, miệng không ngừng nói lời cuồng vọng, nhưng Tống Tùng lại không thể nào xem đó là lời nói đùa mà bỏ qua.



“Tao biết, tao đi theo mày.” Tống Tùng nói thực nhỏ tuy nhiên lại rất là nghiêm túc. Thương Viêm lúc này vẫn còn chìm đắm trong sự kinh ngạc về biểu hiện của Tống Tùng, nhưng khi tay Diễm Quân Ly đặt lên lưng cậu thì rốt cuộc cũng hồi phục lại tinh thần.



Thương Viêm buông lỏng ra bàn tay đang trảo Tống Tùng, sau đó nhẹ nhàng đặt lên trên miệng vết thương, đàn bươm bướm từ mu bàn tay xuất hiện tiến vào thân thể của Tống Tùng, tốc độ khép lại mà mắt thường có thể trông thấy được khiến Tống Tùng và Lưu Sở Thiên đều trợn trắng mắt.



Đáy mắt Tống Tùng nhoáng lên quái dị, vừa có sợ hãi cũng có cảm tạ, đương nhiên còn có chút tự ti, một dị năng giả hệ chữa khỏi cũng có thể đả bại hắn thảm hại đến nhường này. Trong lòng Thương Viêm cười trộm, đạo lý quất một roi cho một cục đường cậu rất rõ, bất quá tính cách của người này so với trong 《 Đế Vương Mạt Thế 》 thực không giống ah~!



Một đoạn hội ngộ nho nhỏ với Tống Tùng này, tin chắc đám thám tử đang núp xung quanh nhất định sẽ giúp cậu thông báo một cách tốt nhất…