Mạt thế: Thẻ bài tối thượng

Chương 13 : Gặp nữ cảnh sát.

Ngày đăng: 01:41 27/06/20

Trong khi nhóm Vương Minh đang chiến đấu, đội cảnh sát cũng bắt đầu đánh qua nhà xe.
Sau khi đập chết thêm một con zombie, Nữ cảnh sát hơi thở dốc.
"Hộc, hộc...Tiếp tục tiến lên!"
"Rõ!"
Nhưng sau khi tiến thêm 10m, một cảnh sát trẻ không cẩn thận bị một con zombie chưa chết níu chân ngã xuống.
"Tiểu Lục!"
Một cảnh sát khác giật mình chạy tới cứu viện. Đập chết 3 con zombie đang bao vây cảnh sát trẻ.
"Phù, tiểu Lục, không sao chứ!"
Nhưng đáp lại anh ta chỉ là sự im lặng. Cảm thấy không ổn, anh lập tức kéo cảnh sát trẻ lên. Và anh nhìn thấy một ánh mắt vô hồn.
"Tam ca, em bị cắn rồi!"
Cảnh sát trẻ cười khổ.
Nữ đội trưởng và các cảnh sát khác cũng nắm chặt tay. Họ biết, lại có một đồng đội rời khỏi họ.
Nam cảnh sát trẻ thở dài rồi lôi súng của mình ra, kéo một viên đạn rồi đưa 3 băng đạn cho Nữ cảnh sát. Đồng thời anh ta đưa cho Nữ cảnh sát một mặt dây chuyền vàng hình nửa trái tim.
"Đội trưởng, nếu may mắn bạn gái của em còn sống thì xin đưa vật này cho cô ấy, nói rằng em xin lỗi cô ấy. Giờ thì đi đi thôi, Zombie lại bắt đầu vây lại rồi!"
Nữ cảnh sát nghiến răng, vung tay đánh vào cái cây cạnh bênh để phát tiết cảm xúc của mình. Nắm chặc lấy mặt dây chuyền, cô nghiến răng.
"Tất cả, tiếp tục di chuyển!"
"R.Rõ!"
Các cảnh sát lưu luyến nhìn cảnh sát trẻ đang nằm ngửa rồi cắn răng tiếp tục di chuyển.
Nam cảnh sát trẻ nhìn mọi người đi khuất thì thở dài.
"Chà, Tiểu Tuyết! Xin lỗi!"
Khi nhóm cảnh sát đã đi xa một tiếng súng nhỏ vang lên. Có vẻ nam cảnh sát đã tự sát bằng cách ngậm họng súng. Với âm thanh nhỏ này thì sẽ chỉ thu hút một lượng zombie xung quanh mà không khiến những zombie xa hơn mò tới.
Nhưng khi họ vừa tiến thêm chục thước, phiền phức của họ xuất hiện. Một con zombie cao 3m, cơ thể tràn cơ bắp cách đó 30m đã chú ý tới họ.
"Đội trưởng... là nó!"
Một cảnh sát run rẩy. Lần trước vì con này mà đội của họ tổn thất mấy người. Hơn nữa còn là vì lần trước họ rất gần nơi ở tạm thời và chỉ có mỗi mình nó. Lần này... rất không ổn.
"Chạy! Lập tức!"
Nữ cảnh sát không do dự ra lệnh. Cả đội nghe thế lập tức tỉnh táo lại bỏ chạy.
Thật ra thì tốc độ của con zombie to này không nhanh lắm. Bình thường họ có thể chạy thoát dễ dàng. Lần trước vì họ đánh giá thấp nó nên mới dễ dàng tổn thất.
Tuy vậy, lúc này họ cũng lại không nhanh hơn nó là bao, họ bị những zombie bình thường cản bước chân nên không thể tăng tốc.
Không bao lâu, nó đã đuổi kịp cả bọn. Trong ánh mắt sợ hãi của nam Cảnh sát trẻ. Zombie to lớn vung tay.Rầm. Nam cảnh sát đã bị đập bẹp.
"Không! A Vương! Tao liều với mày!"
Cảnh sát này giận dữ cầm súng bắn liên tục vào Zombie to lớn! Nhưng không có tác dụng gì. Đáp lại anh chỉ là một cánh tay khổng lồ. Và đội lại tổn thất thêm một người.
Khi cả đội chuẩn bị liều mạng thì Nữ đội trưởng bổng thấy một lổ hổng trong đám zombie.
"Tất cả, chạy về hướng kia!"
Cả đội cũng nhìn thấy lổ hổng, mừng như điên chạy về phía kia. Nếu không phải bất đắc dĩ họ cũng không muốn liều mạng a.
Nhưng dù tìm được chổ trống, họ cũng dần bị zombie rút gần khoảng cách. Khi zombie đã cánh họ rất gần, một nam cảnh sát đi cuối bổng ngã xấp xuống.
Cả đội lập tức giật mình muốn cứu viện nhưng không kịp. Nam cảnh sát thậm chí còn không kịp hét lên thì đã bị zombie hoàn toàn lấp kín. Lúc này họ mới chú ý tới. Lượng zombie phía sau họn đã lên đến mấy ngàn.
Nhưng không biết vì lý do gì. Cứ khi zombie tới rất gần là lại có một người ngã xấp xuống. Cũng vì thế mà họ có đủ thời gian để chạy. 300m, chỉ 300m mà giờ họ chỉ còn 3 người. Nữ đội trưởng, một cảnh sát trung niên và một cảnh sát trẻ.
Nhưng zombie lại lần nữa áp sát bọn họ.
Cảnh sát trung niên cắn răng!
"Đội trưởng, tiếp tục đi đi, tôi sẽ cản bọn chúng lại!"
"Hả? Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì cả, chạy đi thôi! Giúp tôi chào hỏi bà nhà và con gái nếu bà ấy còn sống!"
Vừa nói, ông vừa rút súng và ba băng đạn ném cho Nữ đội trưởng. Kế đó thì lập tức lao vào bọn zombie phía sau.
Nam cảnh sát trẻ lập tức kéo Nữ đội trưởng đi, thở dốc hối thúc.
"Tiểu Tuyên à, chạy thôi! Em nở để Tả thúc chết uổng phí sao?"
"Đừng có gọi tôi là Tiểu Tuyên!"
Cắn răng, Nữ cảnh sát tiếp tục lao về trước. Nhưng khi chỉ còn 30m nửa là đến nhà xe thì họ lại thấy được phiền phức mới. Cổng nhà xe đã bị một đám zombie chiếm lấy, chúng giống như đang cố gắng chen vào trong.
Trước sau đều có zombie, cả hai đều bắt đầu tuyệt vọng. Nhưng lúc này, sau một tiếng gầm thét, một chiếc Unimog được cải tiến nghiền nát bọn zombie ở cửa rồi lao ra. Đây là xe vừa cải tạo của Vương Minh. Lúc này cậu cũng nhìn thấy 2 cảnh sát trước mặt. Hơi do dự một chút, nhưng không chịu nổi ánh mắt của Khả Duyên, cậu dừng xe lại cạnh 2 người bọn họ.
"Lên xe!"
2 cảnh sát mừng rỡ leo lên xe. Nữ cảnh sát lập tức thở phào. Lể phép nói:
"Cảm ơn đã cứu chúng tôi!"
Nhưng đáp lại cô chỉ là 1 họng súng lạnh băng đang chỉ vào mình. Vương Minh chỉa súng về phía họ rồi quẳng ra 2 bộ còng.
"Tôi không tin hai người. Tự còng lại đi! Sau đó để súng xuống rồi đá qua đây!"
Vương Minh lạnh lùng ra lệnh. Mấy nữ nhân cũng không dám nói gì, dù mới đi chung một vàu tiếng nhưng họ cũng biết khi dùng giọng điệu này thì không nên cải lệnh Vương Minh.
Sắc mặt hơi khó coi một chút, Nữ cảnh sát thở dài còng tay mình lại. Sau đó đá 3 thanh súng của mình qua cho Vương Minh.
Cảnh sát trẻ nghiến răng miễn cưỡng còng tay mình lại.
"Súng!"
Vương Minh lạnh giọng nhìn nam cảnh sát.
Mắt cảnh sát trẻ lóe lên ác độc rồi từ từ đưa tay về phía súng. Nhưng lúc này... đoàng.
Vương Minh đột nhiên nổ súng. Chỉ 5m, viên đạn không ngoài ý muốn nổ đầu Nam cảnh sát.
Nam cảnh sát ngã về phía sau, trên mặt vẫn giữ nét bất ngờ. Hắn hoàn toàn không biết tại sao Vương Minh đột nhiên nổ súng.
"Không! Cậu làm gì thế?!"
Nữ cảnh sát tức giận hét lên với cậu, cô cũng không hiểu tại sao Vương Minh đột nhiên nổ súng.
Vương Minh giẩm chân ga, lao xe về phía cổng đồng thời đưa tay vuốt khuôn mặt hơi trắng bệch của Khả Duyên. Đến giờ cô vẫn chưa quen được khi thấy người chết.
"Tề Thanh! Thu súng của hắn lại!"
"Tại sao cậu giết hắn!"
Nữ cảnh sát lần nữa hét lên với cậu.
"Vì tôi đoán hắn ta có ý định bắn tôi!"
Vương Minh lạnh lùng tiếp tục lái xe đâm bọn zombie phía trước.
"Đoán? Chỉ mới đoán thôi mà cậu lại giết người?"
Nữ cảnh sát nghe vậy lập tức giận dữ.
"Đoán là đủ rồi, chẳng lẻ phải đợi tới lúc hắn bắn tôi thì tôi mới có quyền bắn trả sao? Lúc đó thì nằm ở đó là tôi chứ không phải hắn!"
Các nữ nhân nghe vậy, hơi nghĩ một chút liền gật đầu. Các cô nghe vậy cũng cảm thấy Vương Minh làm đúng.
Nữ cảnh sát nghe vậy thì cũng cảm thấy đúng nhưng chính nghĩa trong người cô vẫn không cam lòng. Cô còn muốn cải lại nhưng Vương Minh đã lập tức ngắt lời cô.
"Tôi không quan tâm cô nghĩ gì, nếu không phải vì Khả Duyên tôi cũng lười giải thích, nhìn còng tay của hắn đi!"
Nghe thấy lời cậu, nữ cảnh sát lập tức kiểm tra còng tay của Nam cảnh sát kia. Cô lập tức xụ mặt lại, còng tay bị kéo lệch, chỉ mới kéo nhẹ thì đã tháo ra rồi. Mấy nữ nhân cũng thấy được cảnh này lập tức hiểu được tên cảnh sát này muốn làm gì. Cũng cảm thấy bồn chồn vì lúc nảy đã không tin Vương Minh.
Xấu hổ, nữ cảnh sát cắn răng.
"Xin lỗi!"
"Tôi không quan tâm lời xin lỗi của cô, giờ ngồi yên đó đi!"
Nữ cảnh sát lập tức ngoan ngoãn ngồi yên, hiện tại cô cũng không dám cãi lời cậu, dù sao cô đang cảm thấy rất xấu hổ vì đồng đội của mình lại muốn giết người vừa cứu mình.
Thật ra nếu tên cảnh sát không làm gì thì Vương Minh cũng sẽ giết hắn mà thôi. Cậu cảm thấy tên này rất có dã tâm, cậu mới không để một tên như vậy còn sống gần mình. Còn về nữ cảnh sát, cậu không lo lắm.
Qua 1000 mộng cảnh, Vương Minh rút được một điều. Quản lý 1000 nữ nhân còn dễ hơn quản lý 10 cái nam nhân. Trong 1000 mộng cảnh, cậu thấy được sự khác biệt của 2 giới tính này.
Phần lớn đàn ông đều có dã tâm, họ dễ phản bội. Bình thường thì họ vẫn nghe lời nhưng khi có cơ hội, họ không ngại giết chết người cầm đầu để lên nắm quyền. Sự đồng cảm giửa đàn ông là rất kém.
Nữ nhân lại khác, trừ một số thành phần cá biệt, nữ nhân thường có rất ít dã tâm, cho dù họ có đủ sức mạnh thì cũng thế. Nữ nhân thường thích tìm một nơi để dựa vào, dù là phụ nữ tự lập đi chăng nữa. Họ cũng khó phản bội lại nam nhân, đặc biệt là khi được đối xử tốt. Hơn nữa, giữa phụ nữ có nhiều đồng cảm hơn, họ dễ dàng hợp tác hơn nhiều.
"Đúng rồi, cô tên gì?"
Nữ cảnh sát nghe cậu hỏi thì hơi giật mình.
"Hả? Tôi... tôi là Diệp Tuyên!"