Mạt thế: Thẻ bài tối thượng

Chương 3 : Trước khi khởi hành.

Ngày đăng: 01:41 27/06/20

Ngày 4 tháng 1 năm 1, theo lịch tận thế.
Vương Minh đang cặm cụi sắp xếp lương thực chuẩn bị di chuyển, cậu cũng đã mua một "hộp đồ 2☆" từ cửa hàng nên những thứ có thể mang theo đã tăng lên.
Đúng vậy, sau khi nếm quả ngọt từ hộp đồ 1☆ thì cậu thẳng thắng bỏ 60 điểm để mua hộp 2☆.
《Hộp đồ 2☆. Không gian trống 3x2x1 m.》
Hộp đồ lần này quả thật rất to, to gấp 24 lần cái hộp 1☆. Cậu hoàn toàn có thể để toàn bộ lương thực vào mà chỉ chiếm có 1 phần 10 không gian. Bất tiện duy nhất là nó thật sự quá to, không phải chổ nào cũng đủ không gian để đặt.
(Để các bạn dễ hình dung thì hộp 1☆ có không gian tầm 4 két bia, suy ra hộp 2☆ sẽ là 96 két bia.)
Sau tầm 15 phút, toàn bộ lương thực và nhu yếu phẩm đã được cậu sắp xếp đâu vào đấy.
Nhân tiện lượt rút bài hôm nay của cậu lại đã được rút từ sớm... và cậu lại rút được thức ăn, lần này là 30 cây xúc xích loại nhỏ. Thật ra thì cậu cũng không cảm thấy tiếc lắm, thức ăn từ rút thưởng cũng có cái lợi của nó. Đầu tiên nó không chiếm không gian, nó chỉ nằm gọn trong thẻ bài cho đến khi cậu lấy nó ra, tất nhiên không để vào lại được. Thứ hai là nó sẽ không nao giờ hỏng và như giống như ở trên, cho đến khi cậu lấy chúng ra. Không gian trong hộp đồ quả thật có thể làm chậm quá trình phân hủy của thức ăn nhưng chỉ chậm hơn khoảng 30% so với bên ngoài thôi, cậu đã dùng 2 ly nước nóng để thử rồi. Và cuối cùng cũng là quan trọng nhất... nó rất ngon. Kết quả cuối cùng, hệ thống xuất phẩm, không thể nghi ngờ.
Bỏ qua chuyện chuẩn bị ra một bên, trước đó cậu đã ra sau ký túc xá để thử nghiệm thẻ. Nhưng...
"Làm thế nào để sử dụng thẻ bài hỏa cầu này?" Vương Minh chợt phát hiện, cậu không thể sử dụng lá bài này giống mấy lá vật phẩm trước.
《Ký chủ cần cảm nhận năng lượng trong cơ thể trước để dùng loại thẻ bài này》
"Làm sao để cảm nhận?"
《Đầu tiên ngồi xuống, nhắm mắt lại và cảm nhận cơ thể của mình, khi đó ký chủ có thể phát hiện một luồn năng lượng đang trôi nỗi vô định trong cơ thể. Tập trung vào nó, ký chủ sẽ có thể điều động nó.》
Sau khi làm theo những gì hệ thống bảo, cậu nhanh chóng cảm nhận được năng lượng mà hệ thống chỉ. Rất nhanh sau đó cậu có thể miễn cưỡng điều khiển nó. Sau nửa tiếng làm quen, Vương Minh phát hiện cậu chỉ có thể điều khiển 6 điểm năng lượng 1 lần, nếu cố điều động nhiều hơn thì nó sẽ trở nên bất ổn.
《Đây là giới hạn hiện tại của ký chủ, ký chủ cần nâng trí lực để điều động nhiều năng lượng hơn.》
"Vậy trí lực khá là quan trọng khi dùng thẻ bài. Mình nên cân nhắc nâng nó lên vào lần sau."
Không cần hệ thống tiếp tục hướng dẫn, Vương Minh đưa 2 điểm Năng Lượng vào thẻ Hỏa cầu 2☆ rồi kích hoạt. Sau khi ném thẻ bài ra, nó lập tức lơ lửng trên không trung rồi một hỏa cầu đường kính tầm 10 cm thoát ra khỏi bề mặt thẻ bài rồi bay nhanh về phía bức tường trước mặt cậu.

Một tiếng vang nhỏ phát ra, bức tường mục tiêu trở nên đen nhém và có vài vết nứt xuất hiện.
"Có lẽ tương tự 1 lần vung rìu của mình." Vương Minh suy đoán qua tiếng vang phát ra. Kế đó cậu chờ 10 phút rồi thử lần nửa với cả 6 điểm năng lượng. Lần này cầu lửa với đường kính 30cm như cậu đoán.
<Đoàngggg>
Không làm cậu thấy vọng, lần này trên tường bị đục 1 lổ chừng nắm tay, các viên gạch cạnh đó cũng gần như tới giới hạn, một số vết nứt lớn tỏa ra từ đó.
Sau đó cậu dùng cả buổi trưa để tập luyện dùng thẻ bài này, kết quả cuối cùng là cậu tăng 1 điểm trí lực và 5 điểm năng lượng. Qua đây cậu cũng biết được điểm năng lượng đi đôi với trí lực, 1 điểm trí lực là 5 điểm năng lượng. Không phải nâng cấp mới tăng điểm năng lượng mà là vì trước đó cơ thể cậu không đủ để chứa nên khi đó có 6 điểm trí lực nhưng chỉ 10 điểm năng lượng. Vậy cậu cũng phải nâng các điểm khác song song với trí lực rồi. Và hình như tập luyện cũng có thể tăng điểm chứ không chỉ mỗi lên cấp.
Vào buổi chiều, cậu dùng trí nhớ của mình vẽ ra những phương án về con đường mình có thể đi để đi đến khoa kinh tế, khu kế toán. Cậu phải kiểm tra xem ít nhất một lần cho dù thế nào.
-----
Trong khi đó, cách khu ký túc xá của Vương Minh 1000 mét. Chính là khu vực của khoa kinh tế. Trong một giảng đường được chặn kín cửa, 13 sinh viên cùng một giảng viên đang lặng lẽ nhìn những bóng dáng đang lãng vãn gần đó. Một sinh viên nữ khẽ nói.
"Chúng ta hết nước rồi."
Mọi người còn lại nghe vậy đều căng thẳng trong lòng. Quả thật 2 bình nước cùng một số chai nước riêng cầm cự được 4 ngày cho 14 người đã khá tốt.
"Chúng ta cần phải ra ngoài để kiếm thêm nước và thức ăn." Lời của cô như đè nặng trong lòng mọi người.
Một tên nam sinh viên phản bác: "Sao chúng ta có thể đánh lại bọn quái vật đó chứ, tốt hơn là cứ chờ quân đội tới thì hơn."
Nghe thế, nữ sinh viên lập tức giận dữ. "Đoàn Dự, đã 4 ngày rồi, một tiếng súng cũng không có, ông thật sự nghĩ chúng ta có thể chờ tới lúc quân đội tới mà chưa chết khát sao? Phải nhân lúc ta vẫn còn đủ sức di chuyển mà tìm thực phẩm."
"Nhưng chỉ với mười mấy người chúng ta thì..."
"Không phải, chỉ có tôi và cậu thôi! Họ không thể giúp được việc chiến đấu, mà lại đi nhiều người sẽ chỉ gây thêm sự chú ý của bọn zombie thôi."
Đúng vậy, khoa kinh tế, đặc biệt là lớp kế toán phần lớn là nữ. Đến bây giờ chỉ còn mỗi tên Đoàn Dự này là nam sinh thôi. Còn nữ sinh viên này là Khả Duyên. Lớp trưởng của lớp này. Vì là người tập võ, thể chất của cô so với bất kỳ nam sinh nào còn tốt.
"Được rồi, ngày mai tôi và cậu sẽ ra ngoài, giờ chuẩn bị kỹ lưỡng đi." Nói xong, cô bỏ đi an ủi các cô gái khác. Để lại Đoàn Dự đang nghiến răng nhìn cô.
Lúc đầu khi chỉ còn mình hắn là nam còn sống, hắn đã vui vẻ vì nghĩ rằng họ sẽ dựa vào hắn. Lúc đó hắn sẽ có thể làm gì thì làm với họ. Nhưng ngặt nỗi là Khả Duyên biểu hiện quá tốt, so với hắn còn tốt rất nhiều nên các cô gái đều bắt đầu dựa vào cô ta.
Bổng nhiên có gì đó lóe lên trong đầu, Đoàn Dự nhếc mép vui vẻ. "Không chừng lần này đúng là cơ hội khó được."
Nhìn lại các cô gái, trong đó có giảng viên nóng bỏng và nữ sinh viên. Họ là 2 cô gái xinh đẹp nhất trong số các cô gái. Còn về Khả Duyên, hắn không áp chế được cô nên...
Đoàn Dự nở một nụ cười đầy ám muội và tối tăm. Nó như báo trước số phận của các cô gái khi đánh thức một con sói nham hiểm và tàn ác.