Mạt Thế Trọng Sinh Chi Phản Kích Đi, Thiếu Niên!
Chương 13 :
Ngày đăng: 06:56 19/04/20
Trầm Nguyên và Trầm Đán cùng trở về biệt thự với bọn họ, mà người thân của hai người thì được an bài vào căn cứ dành cho những người bình thường may mắn còn sống sót.
An Thần đã gặm bánh bao chay được phân nửa, một nửa kia được cậu len lén giấu vào không gian, cậu quyết định để dành đến lúc sau này nếu không tìm được thức ăn thì sẽ cân nhắc tới nửa cái bánh bao đó tiếp.
Mọi người tạm biệt nhau xong liền trở về phòng của mình nắm chặt thời gian tu luyện, vừa mới chiến đấu xong lập tức tiến hành tập luyện,thì sẽ cảm ngộ được kỹ năng kỹ xảo càng sâu hơn.
Dịch An Thần cảm thấy có chút uể oải đối với tác dụng thăm dò của mình vào ngày hôm nay, xem ra giá trị vũ lực của những người khác trong tiểu đội đều cao hơn cậu nhiều lắm, ngay cả Trầm Nguyên mới tới cũng là một người tiến hóa 100% siêu mạnh, mà năng lực trị liệu của Trầm Đán lại rất đặc thù, thả vô chỗ nào đều sẽ nổi bật hết.
Bất quá cũng còn may, Đường Văn Triết đã nảy sinh hứng thú với mình, hiện tại cậu phải tiếp tục cố gắng, tiến thêm một bước nâng cao giá trị vũ lực mới được!
An Thần rửa mặt, nhìn khuôn mặt xa lạ trong gương, thoáng chốc khẽ ngẩn người.
Cậu nhéo nhéo khuôn mặt của mình, so với trước đây thì có chút mượt mà hơn, khóe môi hơi nhếch lên, nhưng không có cảm giác hay tính kế người ta như cái tên hồ ly Đường Văn Triết, chỉ làm cho người khác cảm thấy thân thiết, có một loại phong độ tinh thuần của người trí thức, đơn thuần mà tốt đẹp.
Nhưng chỉ có tự cậu mới biết, bên dưới cái thân xác trẻ tuổi này đang ẩn dấu một đoạn ký ức hắc ám của mười năm mạt thế.
Có lẽ vẫn còn vô tà như trước, nhưng thiên chân đã sớm mất rồi.
Dịch Hạo Thiên là lãnh đạo của mọi người, trong bọn họ cấp bậc của anh là cao nhất, lúc này ở đây đa số đều là rải rác cấp hai, mà An Thần lại nghe nói, Dịch Hạo Thiên đã đạt đến cấp 3 đỉnh phong, gần như đã sắp đột phá tiến vào cấp 4 rồi.
Đây mới đúng chuẩn là thiên chi kiêu tử, con cưng của trời đó!
Kỳ thực bản thân An Thần tự thấy, hàng này tuyệt đối chính là một yêu nghiệt!!!
Đắc tội Lâm Tử Hiên vừa mới vào đội,thì cũng không tính là cái gì, nhưng Dịch tam thiếu tuyệt đối không phải là một người dễ đối phó, có người nói tính tình của cậu ta giống hệt với dị năng của cậu, vừa gặp pháo trúc liền phát nổ bụp bụp.
Mà điểm chết người chính là, hai người kia còn là bạn bè tâm đầu ý hợp nữa cơ chứ.
Suy nghĩ một chút, y túm lấy Trầm Đán còn đang không ngừng lùa cơm ăn, đi về phía Dịch Hạo Nam mới rời đi khi nãy.
Suốt cả một đêm, Quy Nguyên Quyết trong cơ thể An Thần được vận hành thập phần thông thuận, phảng phất như nó tự có ý thức của chính mình, chỉ cần ý niệm của An Thần khẽ động, nó sẽ hết sức phối hợp di chuyển đến địa phương cậu muốn, cực kỳ dịu ngoan.
Vừa mở mắt đã đến sáng sớm, An Thần duỗi người, nhất thời cảm thấy thần thanh khí sảng, toàn thân khoan khoái.
Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận tinh thần lực đang chảy cuồn cuộn trong toàn bộ cơ thể chậm rãi khuếch tán ra ngoài, dường như đang có xu hướng lan ra, bỗng nhiên, cậu chợt thu tinh thần lực vừa nãy lại, ngưng tụ nén nó thành một đoàn nho nhỏ, tập trung toàn bộ lên tay phải.
An Thần thuận thế bày ra tướng đứng trung bình tấn, dùng sức đánh một quyền lên vách tường ở phía bên phải: “Ha!”
Theo tiếng quát to kia, bên tai cậu vang lên một trận ầm ầm, đột nhiên cậu mới kịp nhận ra chính mình vừa mới làm cái gì, nhất thời cả kinh.
Chỉ thấy vách tường ở phía bên phải vẫn trơn nhẵn, ngay cả một vết xước nhỏ xíu cũng không nhìn thấy, lúc này An Thần mới thở phào nhẹ nhõm.
Sờ sờ đầu, cậu rất nghi hoặc. Chẳng lẽ thanh âm ầm ầm khi nãy là do cậu đã nghe lầm rồi sao?
Rất nhanh sự thật liền chứng minh, cậu đã gây chuyện, hơn nữa đó lại còn là một chuyện lớn!