Mạt Thế Trọng Sinh Chi Phản Kích Đi, Thiếu Niên!
Chương 32 :
Ngày đăng: 06:56 19/04/20
An Thần chậm rãi mở hai mắt ra, ánh sáng trước mắt có chút hôn ám, đại khái là mới sáng sớm đi, cậu ngơ ngác nhìn chằm chằm lên trần nhà hơn mười giây đột nhiên mới kịp phản ứng, ở đây, thế mà lại là căn phòng lúc đầu của cậu!?
Bậy, chuyện này không khoa học!
Thân phận của Lâm Tử Hiên chưa đủ tư cách để đến đây, chẳng lẽ…
Cậu vẫn là Dịch An Thần, bất quá chỉ mơ thấy một giấc mộng kì quái, mơ thấy tận thế, còn mơ thấy chính mình đã chết, sau khi chết lại tá thi hoàn hồn, ha ha, thực sự là kỳ quái mà.
Mơ cái con mắt! Chuyện này tuyệt đối là thật mà.
Cậu vừa định nghiêng mình rời giường, các bộ phận trên thân thể lập tức truyền đến một trận cảm giác vô lực sâu sắc, một cánh tay đặt bên hông cậu thoáng rụt lại, nhất thời khí tức quen thuộc quanh quẩn trong chóp mũi.
Thân thể của An Thần lập tức trở nên cứng đờ.
“Hạo, Hạo ca?”
“Ừm, làm sao vậy?” Gương mặt phóng đại của Dịch Hạo Thiên xuất hiện ở trước mặt cậu, giữa hai hàng lông mày đã bớt đi chút sắc bén thường ngày, hiện tại đang mang theo một tia biếng nhác của riêng buổi sáng.
“Ưm, cái kia…” Tại sao ngài lại ở chỗ này vậy kìa? Bậy, chính xác là tại sao tui lại ở chỗ này mới đúng? Càng muốn mạng hơn chính là, vì sao hai chúng ta lại ngủ trên cùng một cái giường a, thân!!!
Nếu như đổi thành người khác, đại khái cậu sẽ lập tức ưu tiên kiểm tra vấn đề trinh tiết một chút, nhìn xem cúc hoa có còn được bảo toàn hay không, thế nhưng người này lại là Dịch Hạo Thiên, ngược lại An Thần không có gì để lo lắng cả, đại ca anh ấy cũng không có sở thích quái đản này đâu.
An Thần giật giật ngón tay, lại phát hiện phảng phất như đang bị một thứ nghìn cân đè nặng, chỉ mới động vài cái, cậu liền thở hổn hển, đây là cái tình huống gì dạ, sau khi tỉnh dậy, thậm chí ngay cả khí lực để cậu nhúc nhích cũng không có là sao?
Ể, bỗng nhiên cậu liên tưởng đến một vài thể loại vận động không hay ho nào đó! May mà người ngủ cùng cậu là đại ca á.
Tuyệt đối là An Thần sẽ không thể nào ngờ đến, chính là cái vị Dịch Hạo Thiên đang ngủ đến bảy bình tám ổn, một thân chính khí ở bên cạnh cậu, thiếu chút nữa liền lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ăn sạch cậu vào trong bụng rồi đó. Cho nên có câu nói: Người không thể nhìn bề ngoài, nước biển không thể đo a. Người xưa cũng không có lừa chúng ta đâu nà. ╮(╯▽╰)╭
“Còn sớm mà, ngủ tiếp chút nữa đi.” Dịch Hạo Thiên thuận theo tự nhiên mà xoa xoa đầu của An Thần, cánh tay nắm lấy cả thắt lưng của cậu, lần thứ hai động một cái, sau khi kéo toàn bộ người vào lòng mình, mới thỏa mãn mà ôm ngủ tiếp.
Dịch An Thần: =口=
Loại cảm giác trong chớp mắt cả thế giới đều trở nên huyền huyễn này là cái quái gì dợ? Được vuốt lông? Được an ủi? Còn được trở thành gối ôm nhân tạo? Cái đuệch, chuyện này không khoa học, nhất định là tui thức sai phương thức rồi!
An Thần lại một lần nữa nhắm hai mắt lại, bất quá rất nhanh cậu liền ý thức được, cái loại hiện thực không khoa học này đã xảy ra một cách chân chân thật thật rồi!
“Tiểu Hiên, đến, uống ly nước rồi ngủ tiếp.” Thanh âm của Dịch Hạo Thiên mềm nhẹ tới mức kỳ diệu, nhưng không hề ảnh hưởng chút nào đến lực từ mê người của anh.
Nước này được anh lấy ra từ dược tuyền bên trong không gian, tuy rằng tiên quyết trong cơ thể An Thần đã khôi phục lại bình thường, nhưng sau khi An Thần thoát khỏi nguy hiểm, tiên quyết cũng sẽ không còn tác dụng trị liệu nữa.
Cậu mơ hồ nghĩ, có thể đây chính là vật cụ thể hóa của sinh khí tiên hoạt (những thứ mới mẻ tràn ngập sức sống) cùng với sinh khí tử thi âm hàn.
Vật tư trước đây cậu bỏ vào cũng không có bị mất đi, ban đầu nói nó hư vô thì cũng không phải hoàn toàn hư vô, lúc An Thần lẩm nhẩm vật mình muốn, ở giữa bóng tối hư vô sẽ thấy được một thứ tương tự với ngăn kéo, bên trong chứa vật tư mà cậu cần.
Sau khi ăn cơm xong, An Thần níu lấy Dịch Hạo Thiên đang chuẩn bị rời đi, biểu thị chính mình muốn nói chuyện, Dịch Hạo Thiên gật đầu, thầm chấp nhận.
“Hạo ca, cơ thể của em hoàn toàn không có gì đáng lo nữa rồi, cám ơn anh đã chăm sóc em trong suốt khoảng thời gian dài như vậy.” An Thần sờ sờ ót, có chút ngượng ngùng cười nói.
Dịch Hạo Thiên ừ một tiếng, cũng không tiếp lời.
“Ừm Hạo ca, quấy rầy anh thời gian dài như vậy, em nghĩ hẳn là em nên về phòng của mình thôi.”
Chân mày Dịch Hạo Thiên đơ đơ: “Không có ai nói cho em biết sao?”
“???”
“Phòng của em đã được tặng cho Đàm Hải rồi.”
“!!!”
“Nhân số trong đội ngủ nhiều, dạo này chuyện phòng ốc có chút khẩn trương a.”
“…” Lừa ai chớ! Phía sau có nhiều phòng như vậy mà.
“Cho nên sau này em cứ ở đây đi.”
“Thế nhưng…”
“Phản đối vô hiệu.”
Dịch An Thần: =口=
Này có tính là chủ nghĩa bá quyền hay không đây? Này có phải là chính trị bạo quyền hay không đây? Vì sao người đổi phòng là cậu, mà cậu cũng là người cuối cùng được biết đến a a a!