Mạt Thế Trọng Sinh Chi Phản Kích Đi, Thiếu Niên!

Chương 36 :

Ngày đăng: 06:56 19/04/20


“Không biết A Văn đã nói cái gì khiến Hạo ca cho rằng em bị cái tên Bạch Thiểu Bác kia chọc giận đến mức phải bỏ đi.” Tào Tư Viễn nhỏ giọng giúp An Thần giải thích nghi hoặc.



“Cho nên Hạo ca liền thuận thế giận chó đánh mèo?” An Thần có hơi sửng sốt, những người biết tính cách của cậu đều hiểu, cậu làm sao có thể bị một người dùng hai ba câu chọc tức tới mức sập cửa bỏ đi, không có khả năng Hạo ca không biết điểm ấy cho được.



Bạch Thiểu Bác đáng thương! An Thần mèo khốc chuột giả từ bi một chút. Đối với bầu không khí kỳ quái trong biệt thự này, cậu vẫn rất là không thích ứng.



Ngoại trừ Bạch Kiến Quốc còn có thật nhiều khuôn mặt xa lạ khác, có thể là đã bị áp suất thấp của Dịch Hạo Thiên ảnh hưởng, mọi người kéo căng mặt, thanh âm trao đổi đều bị đè nén đến trầm xuống.



An Thần giao Bạch Hiểu Yến cho Dịch Hạo Nam, tự mình trở về biệt thự cùng với Tào Tư Viễn trước. Lúc bọn họ trở lại, Dịch Hạo Thiên đã lên lầu, nhưng trong đại sảnh vẫn còn dư lại uy áp, tất cả mọi người đang châu đầu ghé tai, cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, sợ đại ca với nhĩ lực siêu quần của bọn họ bất ngờ quay lại đột kích.



Sau khi hai người vào cửa, vài người đều lên tiếng chào hỏi Tào Tư Viễn, đồng thời bày tỏ hiếu kỳ đối với thân phận của An Thần.



“Giới thiệu với mọi người một chút, vị này chính là Lâm Tử Hiên vẫn luôn dưỡng thương, mọi người có thể gọi em lấy là Tiểu Hiên.”



“Ố ố, anh đã nghe kể về em, em chính là cái vị vì cứu Dịch tam thiếu mà đã bị trọng thương kia đi.” Kích động! 



“Không nghĩ tới còn trẻ như vậy a ~” Cảm thán! 



“Tôi còn tưởng rằng hẳn là lớn lên rất khỏe mạnh chứ.” Đáng tiếc! 







Dịch An Thần nặn ra nụ cười gần như là cứng đờ, cho Tào Tư Viễn một ánh mắt âm trắc trắc: “Thời điểm em dưỡng thương, ở đây nói về em như thế nào?”



“Đội viên trong truyền thuyết!” Tào Tư Viễn trả lời như đinh đóng cột.



Chính là cái kiểu giống như công chúa bạch tuyết trong truyền thuyết, là cùng một cái cấp bậc trong truyền thuyết kia hay sao!



Dịch An Thần: …



Con mọe nó, rốt cuộc thời điểm lúc cậu dưỡng thương bọn người kia đã làm những gì rồi a!!!




An Thần cảm thấy mình sắp điên mất rồi, nếu không thì sao cậu lại mơ thấy Hạo ca đang hôn mình, thậm chí là trong chớp mắt đó, căn bản là cậu không kịp phản ứng gì cả.



Nhưng chờ đến khi cậu kịp phản ứng lại, bản thân mình đã bị động tiếp nhận đối phương hôn lưỡi rồi, trong cổ họng điên cuồng dây dưa, quấn quít, bị kiềm nén đến mức đầu óc cậu dâng lên từng trận choáng váng, sợi chỉ bạc tràn ra khỏi khóe môi, chảy dọc theo cổ của An Thần lướt qua xương quai xanh, phác họa ra một độ cong ái muội.



Phảng phất như có một tiếng thở dài truyền ra từ khóe môi của hai người đang chăm chú tương giao, sau khi kết thúc nụ hôn, khí tức của An Thần bất ổn mà liên tục thở dốc, đáy mắt hiện lên một mảnh mê man, đợi đến khi đột nhiên thấy Dịch Hạo Thiên ở phía đối diện nhìn mình bằng cặp mắt giống như đang quan sát con mồi của sói dữ, cậu mới chợt phản ứng lại được.



“Hạo ca em. . . A…” Không để cậu có bất luận cơ hội nào để nói chuyện, có lẽ là nên nói, hiện tại mặc cậu có nói gì thì cũng đều vô dụng mà thôi, giờ này khắc này, điều Dịch Hạo Thiên muốn nhất chỉ có người trước mắt này mà thôi!



Anh cắn lên tai của An Thần, đầu lưỡi mút lấy vành tai một cách ái muội, không khỏi khiến cả người An Thần run lên, bất đồng với sự thô bạo vừa nãy, hiển nhiên Dịch Hạo Thiên đã thả nhẹ động tác, tỉ mỉ mà ôn nhu mút lấy bên gáy của cậu, một đường chậm rãi trượt xuống phía dưới.



An Thần thở hổn hển trong vô thức, khóe môi truyền ra một tiếng rên khẽ mơ hồ, từng trận xúc cảm tê dại kèm theo từng nụ hôn của Dịch Hạo Thiên, đôi môi anh cũng lặng lẽ di động, thẳng đến khi bỗng nhiên nơi cổ họng truyền đến một trận ngứa ngáy, nhất thời An Thần cảm nhận được một loại khoái cảm mang tính uy hiếp, từ cổ truyền tới xương cùng, không khỏi khiến cả người cậu đều xụi lơ xuống.



Dịch Hạo Thiên cắn một cái lên yết hầu yếu ớt nhất của cậu, gần như là theo bản năng, An Thần thuận theo mà nâng cằm lên, để phần thịt giòn nhất triệt để bại lộ dưới miệng của Dịch Hạo Thiên.



Cùng lúc đó, tay của Dịch Hạo Thiên cũng không an phận, anh không hề áp chế động tác của An Thần, mà tay trái lại giữ lấy đầu của An Thần, thỉnh thoảng di chuyển vị trí của cậu, để tư thế của cậu có thể phối hợp với mình tốt hơn một chút, còn tay phải thì lại từ vạt áo thăm dò vào trong áo sơ mi của An Thần, vuốt ve lồng ngực nhẵn bóng của cậu.



Anh xoa rất chậm, rất tỉ mỉ, giống như là đang cẩn thận đẽo gọt một kiện tác phẩm nghệ thuật tinh xảo vậy, cách một lớp vải, tinh tế mà chăm chú. Nhưng tựa như một loại cấm dục mê hoặc, nơi bị bàn tay của Dịch Hạo Thiên ma sát qua dâng lên từng trận lửa nóng.



Ngay khi anh chạm vào một vật nho nhỏ nhô ra, bỗng nhiên thân thể của An Thần run lên. Cũng đúng lúc này, cậu như là đột nhiên thức tỉnh, mê man dưới đáy mắt cũng tan đi, lộ ra một tia không dám tin.



Cậu không phải là một tiểu bạch, khi là Dịch An Thần, tuy rằng cậu chỉ mới sống được 23 tuổi, nhưng những chuyện nên biết cậu đều biết hết. Hành động lúc này của Dịch Hạo Thiên đối với cậu, trong chớp mắt liền khiến cậu liên tưởng đến lúc dưỡng bệnh, ngón tay như hữu ý kia của Hạo ca, cho nên, đã sớm bắt đầu từ lúc đó rồi sao…



Huynh đệ loạn luân? Không… Đờ mờ, em chính là đệ đệ ruột của anh a, khốn lạn! 



“Đừng mà, nghe. . . Ưm…” Em nói. Rất nhanh lời nói của cậu liền bị chặn lại trong cổ họng, Dịch Hạo Thiên lại hôn lên đôi môi sưng đỏ kia, bàn tay trượt từ sau đầu của An Thần xuống tới gáy, rất có kỹ xảo mà xoa xoa vài cái, vừa nãy ánh mắt của An Thần còn mới hiện lên một chút thanh tĩnh, nhất thời phảng phất như đã bị biến thành một con mèo, lười biếng mà híp mắt lại.



Cho dù là thân thể bất đồng, nhưng thói quen này đã khắc sâu vào tận xương cốt, vẫn không có cách nào thay đổi như cũ. Khóe môi Dịch Hạo Thiên cong lên tạo thành một nụ cười kỳ dị, dưới đáy mắt lóe ra quang mang nguy hiểm khó lường.



Mặc kệ có như thế nào đi chăng nữa, Tiểu Thần, tối nay, em nhất định phải trở thành của anh! Anh bắt đầu cởi toàn bộ quần áo vướng bận trên thân thể hai người ra, để chúng nó triệt để thành khẩn thẳng thắn mà gặp lại nhau.