Mạt Thế Trọng Sinh Chi Phản Kích Đi, Thiếu Niên!

Chương 52 :

Ngày đăng: 06:56 19/04/20


Tang thi cấp 5, vào thời điểm bên phía nhân loại đến cả người thức tỉnh chỉ có lác đác vài người, đây quả thực là một đại danh từ của tử vong. Lần này chuyện đầu tiên Dịch Hạo Thiên làm cũng không phải là ném An Thần vào trong không gian nữa, anh biết Tiểu Thần cần phải trưởng thành, mà trong quá trình trưởng thành kia, chính là đối địch với cường giả.



"Tiểu Thần, có chừng mực thôi."



"Em biết." An Thần ổn định uy áp trong cơ thể, trịnh trọng gật đầu nói, "Em sẽ không lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn, anh yên tâm."



Chính là bởi vì đã từng chết một lần mới biết được còn sống có bao nhiêu tốt đẹp, mới có thể cố chấp và quyến luyến sinh mệnh càng sâu hơn.



Thậm chí có phần lớn người cũng không biết trận chiến này đã bắt đầu như thế nào, lúc Sở Long dẫn theo người lao ra, Dịch Hạo Thiên đã dây dưa giao đấu với tang thi cấp 5 rồi, trong chu vi 50m chung quanh bị bao bọc bởi điện quang xanh tím, xen lẫn với đao băng bén nhọn, thỉnh thoảng uy áp trong không khí va chạm với nhau kịch liệt, bắn ra tia chớp mà mắt thường có thể nhìn thấy được.



Sở Long thấy Dịch An Thần đang đứng cách đó không xa, ánh mắt của cậu thâm trầm, vẻ mặt nghiêm túc, từng luồng từng luồng sức mạnh nồng đậm bao phủ chung quanh thân thể nho nhỏ, tuy rằng đang bao quanh nhưng vẫn bị đè nén xuống, tạo thành một phạm vi cố định trong vòng 10m.



Sở Long không nói hai lời liền nhảy vào vòng chiến, gia nhập chiến đấu: "Tôi đến!"



Thân hình Dịch Hạo Thiên chợt lóe, một lưỡi dao gió cường lực vụt qua, con tang thi cấp 5 không tránh kịp, nó vung tay lên, thế mà lại tay không tạo ra một bức tường đất dày, rắn rắn chắc chắc chặn đường tới của dao gió.



"Ngao ——" Dường như nó đang có cảm giác hết sức bất mãn với cái người đột nhiên tập kích này, Sở Long vừa mới rơi xuống đất, trên mặt đất liền xuất hiện một cái hố vừa sâu vừa to, y cả kinh, muốn nhảy trở ra nhưng lại đang ở trên không trung, chân không có cách mượn bất kỳ điểm tựa nào cả, y càng rơi xuống, dường như đáy hố cũng đồng thời thụt xuống theo, cùng lúc đó, đỉnh đầu của y bắt đầu trở nên tối tăm, có đất cát rơi xuống ào ào.



Chôn sống?! Dưới đáy lòng Sở Long giật mình một cái. Dịch Hạo Thiên bị tang thi dây dưa không có cách nào phân thân ra được, căn bản là không có thời gian để đến cứu y.



Không thể nào, vậy là phải xong đời rồi sao?



"Ca ——" Là thanh âm của A Dực, có chút mơ hồ, phảng phất như được truyền đến từ một nơi rất xa, yếu ớt vang lên ở bên tai y, Sở Long suy đoán, chắc là y đã cách mặt đất hơn 10m rồi.



Y tập trung tất cả dị năng trong cơ thể, điên cuồng tạo ra gió lớn, quét qua toàn bộ cát đá dưới đáy hố khiến cho chúng bay mù mịt, Sở Long nheo mắt lại, y hi vọng gió có thể thổi tới đáy hố, hình thành một luồng không khí đối lưu, từ đó đưa y ra ngoài, đúng lúc này, không biết có thứ gì đột nhiên chui ra nhanh như tia chớp, không đợi Sở Long kịp phản ứng lại, trong chớp mắt đã quấn lên cổ tay cùng với phần eo của y, bỗng nhiên kéo một cái, đưa y ra khỏi hố sâu.



Đột nhiên tiếp xúc với ánh sáng, cặp mắt của Sở Long bị kích thích khiến cho hơi nheo lại. Vì mới vừa chui ra khỏi hố sâu cho nên cả người y đều là cát bụi, chật vật không nói nên lời.



"Khụ... Phụt!" Sở Long lung tung lau mặt một cái, phát hiện thứ vừa mới túm lấy mình kéo ra ngoài, thế mà lại là một đám dây mây xanh biếc!




Đã không còn cát bay, không còn bụi đất, mà là một cái đầu trắng tuyết của chó Bắc Kinh nhỏ xuất hiện trước tầm mắt của cậu.



"Nè nè, tỉnh chưa dạ, một người đã đủ phiền toái rồi, đến cậu cũng cũng giả chết luôn sao!" Tiểu Bạch vung móng vuốt chó lên, lắc lắc cổ áo của An Thần.



An Thần chớp mắt mấy cái, bỗng nhiên ngồi bật dậy, đáng thương thay cho Tiểu Bạch đang lắc cổ áo cậu, nhất thời nó bị hất bay xuống đất, lộn ngược lại, còn rất phối hợp mà kêu ẳng ẳng, lăn vài vòng.



Khốn lạn, khốn lạn QAQ, hai người người nào người nấy đều đối xử với người ta như thế, rốt cuộc còn có nhân quyền hay hông! Ngừ ta không làm nữa, ngừ ta muốn đổi chủ nhân! Chó Bắc Kinh nhỏ yên lặng rơi lệ đầy mặt.



Cuối cùng An Thần cũng phản ứng kịp, mình đã tiến vào không gian, có thể làm cho cậu tiến vào cái không gian này chỉ có ý thức của đại ca. Như vậy, đại ca đâu rồi?



"Ca? Ca!" An Thần nhảy dựng lên khỏi mặt đất.



Tiểu Bạch ngã nhào: "Đừng gấp, đừng gấp, ngài ấy không có sao đâu!"



"Tiểu Bạch?"



Bây giờ câu mới chú ý tới sự tồn tại của tui sao? Ha ha. Khóe môi của chó Bắc Kinh nhỏ lặng lẽ giật giật, bất quá nó vẫn rất tận trách mà dẫn An Thần tới nơi Dịch Hạo Thiên ngất xỉu.



Dịch Hạo Thiên bị thương, mức độ nhẹ hơn tưởng tượng của An Thần một chút, dù sao tang thi cấp 5 cũng không phải dễ đối phó như vậy, sau khi Dịch Hạo Thiên cùng Sở Long đồng thời cho nó một kích, nó vẫn còn năng lực để phản kích một cú cực mạnh.



Lúc đó khoảng cách giữa Dịch Hạo Thiên với nó là gần nhất, gần như trong chớp mắt đã bị khí thế cường đại chấn động văng ra ngoài. Dịch Hạo Thiên tự biết không có khả năng tiếp tục chiến đấu nữa, không thể làm gì khác hơn là mang theo An Thần cùng tiến vào không gian, vừa rơi xuống dược tuyền xong, thần trí anh liền không rõ sau đó lập tức hôn mê bất tỉnh.



Lúc này, thời điểm An Thần nhìn thấy Dịch Hạo Thiên thì anh đang nửa nằm ở trong dược tuyền, sắc mặt có chút tái nhợt, quần áo trên người rách rưới nhếch nhác, mặc dù không có vết thương bên ngoài quá nghiêm trọng, thế nhưng An Thần lại biết, khẳng định bên trong đã bị chấn động dẫn tới thương tổn không nhỏ rồi.



Rất hiếm khi Dịch Hạo Thiên yếu ớt thế như, thế nhưng anh cũng là người mà, nếu đã là người rồi thì khẳng định sẽ có một mặt thập phần yếu ớt. An Thần vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má của Dịch Hạo Thiên, bỗng nhiên cậu cảm thấy rất may mắn, Dịch Hạo Thiên như vậy, chỉ có cậu mới có thể nhìn thấy.