Mạt Thế Trọng Sinh Chi Phản Kích Đi, Thiếu Niên!

Chương 55 :

Ngày đăng: 06:56 19/04/20






Vào lúc toàn bộ thần kinh của Dịch Hạo Thiên đang thả lỏng chợt anh cảm nhận được mình đang bị vây trong một loại trạng thái kỳ ảo, giống như có thanh âm nghiền nát vật gì đó truyền đến bên tai.



Loảng xoảng một tiếng, tấm chắn vỡ vụn ầm ầm, nhất thời khí tức trong vắt đầy trời cuốn tới, Dịch Hạo Thiên chỉ cảm thấy bỗng nhiên tinh thần cả người đều trở nên thoải mái, tấm chắn bị loại bỏ, rốt cục anh cũng bước vào cảnh giới cấp 5 rồi.



Dịch Hạo Thiên mở mắt ra, kinh ngạc phát hiện khí tức của Tiểu Thần cũng đã xảy ra sự thay đổi không nhỏ, thì ra khi anh phá vỡ tấm chắn tiến vào cấp 5 thì đồng thời Tiểu Thần cũng đột phá tiến lên cấp 3, không chỉ như vậy, tác dụng cường đại đã trực tiếp khiến cho Tiểu Thần vọt tới cấp 3 trung cấp, khó khăn lắm nó mới ngừng lại được.



"Tiểu Thần..." Anh ôm lấy thân thể hơi lộ ra vẻ gầy yếu của thiếu niên vào trong lòng mang theo vô hạn tham luyến. An Thần miễn cưỡng lầm bầm một tiếng, dường như không muốn động đậy chút nào cả.



Dịch Hạo Thiên ôm lấy thiếu niên bước vào dược tuyền một lần nữa, nước suối mát lạnh khiến cho thiếu niên nhịn không được run rẩy, cậu chậm rãi mở mắt, dưới sự chiếu rọi của tia sáng mặt trời, dường như gò má của Dịch Hạo Thiên cũng nhiễm thêm một vầng sáng, góc cạnh sắc bén như lưỡi đao cũng được làm mềm đi vài phần.



"Tiểu Thần?" Nhận thấy được tầm nhìn của thiếu niên, dưới đáy mắt Dịch Hạo Thiên thấp thoáng một tia sáng kỳ quái. Trên làn da tái nhạt của cậu giăng đầy ấn ký đỏ tươi, dưới mặt nước trong suốt có vẻ đặc biệt rõ ràng, anh nhịn không được vươn tay ra, chậm rãi vuốt ve những dấu hôn mê người đó.



"Ca..." An Thần miễn cưỡng ngáp một cái, mặc dù đã ngủ được một giấc nhưng ban nãy bị chơi đùa quá lợi hại dẫn đến trạng thái hiện tại của cậu vẫn có chút không tốt, cậu vừa định đứng dậy từ trong lòng Dịch Hạo Thiên, nào ngờ dưới chân mềm nhũn, cả người liền ngã ngược trở về.



"Tiểu Thần, đừng quậy." Dịch Hạo Thiên nhíu mày, lộn xộn ở trong nước quá nguy hiểm, anh nhớ tới bình thường cùng với việc vuốt lông cho thú cưng, vào lúc không nghe lời không thể không trừng phạt một chút, thế là anh xòe bàn tay ra, vỗ “bộp bộp” hai cái lên mông An THần.



Dịch An Thần: "..."



(⊙o⊙) Hả, mới bị đánh mông sao? Là mới bị đánh mông thiệt đó! Tại sao lại bị đánh mông chứ hả?! Trong chớp mắt cả người An Thần hỗn độn trong gió, cậu nhận ra rằng, hình như càng ngày mình càng theo không kịp tiết tấu của Dịch Hạo Thiên rồi.



Dịch Hạo Thiên bắt đầu chà lau thân thể cho Tiểu Thần, nhìn qua toàn bộ những gì nên nhìn cùng với không nên nhìn một lần, cũng sờ qua toàn bộ những gì nên sờ cùng với những gì không nên sờ một lần, trong lúc An Thần ra sức phản kháng đã có vài lần sát sút bốc lửa, cho nên cậu cũng đàng hoàng lại rất nhiều. So với chuyện bị đè xuống đất làm tiếp một lần nữa thì cậu cảm thấy mình vẫn có thể chấp nhận cái vụ xoa xoa xoa bóp và vân vân hơn. Đương nhiên, nếu như không phải nhằm vào mấy cái điểm nhạy cảm thì cậu sẽ càng chấp nhận một cách cao hứng hơn nữa.



Sau khi An Thần được tắm rửa sạch sẽ biến thành bộ dáng trắng trắng mềm mềm xong, rốt cục hai người cũng rời khỏi dược tuyền. Tiểu Bạch đã hoàn hoàn hảo hảo ngậm đầy đủ quần áo giày dép đến cho bọn họ rồi.



"Tiểu Thần, còn chưa có lau khô nước đâu nha!" Dịch Hạo Thiên buồn cười nhìn Tiểu Thần đang vội mặc quần áo vào, kết quả bị vướng lại, anh đi tới, kéo quần áo xuống cho cậu.




"Bữa trưa." Sở Dực trả lời mà không thèm quay đầu lại.



Sở Long: =口=



Ê ê ê, không phải chứ hả, y ghét nhất là ăn chà bông á!



"Đều đã mạt thế rồi, còn có tư cách để kén ăn sao ╮(╯▽╰)╭." Sở Dực nhíu mày.



Khóe môi Sở Long khẽ giật giật, rốt cuộc thì y đã đắc tội đệ đệ nhà mình vào lúc nào vậy hả.



"... Ít ra cũng phải cho anh thêm một ly nước chứ."



"Không có." Sở Dực bình tĩnh cầm ly trà, trợn mắt nói dóc.



Sở Long: "..."



Lần đầu tiên trong cuộc đời y bắt đầu tự hỏi về vấn đề uy nghiêm của anh trai ở trong lòng đệ đệ nhà mình.



Đợi đến khi Dịch Hạo Thiên và An Thần ra khỏi không gian, trong lúc vô tình thời gian đã trôi qua hơn hai tuần, lần này bọn họ ra ngoài cũng sắp được một tháng, nếu như không phải An Thần kiên trì, mỗi tuần đều sẽ liên lạc với bọn Tào Tư Viễn một chút thì phỏng chừng Đường Văn Triết đã sớm phái người đi ra ngoài vượt ngàn dặm truy lùng rồi.



"Ca, lộ trình còn cỡ 1 tuần nữa, hẳn là chúng ta sắp đến cái thung lũng kia rồi."



Đường đi kế tiếp đều là đường làng, hiếm gặp nhà dân, An Thần cảm thấy cực kỳ may mắn khi Dịch Hạo Thiên đã mang theo chiếc Hummer mà Sở Long đưa cho bọn họ, có lẽ ở chỗ này tỷ lệ bọn họ tình cờ gặp phải bầy tang thi đi lạc cũng không lớn, dị năng của An Thần có thể cảm nhận được thực vật biến dị, thế nhưng động vật biến dị lại tương đối khó chơi hơn.