Mạt Thế Trọng Sinh Chi Phản Kích Đi, Thiếu Niên!

Chương 73 :

Ngày đăng: 06:57 19/04/20


Theo như lời Mã Siêu nói, chế độ của đội ngũ Sở gia khá tốt, mà giữa lúc người bình thường lựa chọn xem nên đăng ký vào tiểu đội dị năng giả nào cũng sẽ tương đối quan tâm đến điểm ấy, thế nhưng lúc nói đến tiểu đội dị năng giả của Lữ gia lại chỉ nói một câu mọi người đều biết có hậu trường vững chắc, có thể thấy được nội bộ của cái tiểu đội này không được tốt lắm. Hoặc là nên nói, đội ngũ này cũng không được lòng dân, không có nhân duyên tốt.



Kỳ thực thử nghĩ liền biết, một đội ngũ có hậu trường cường đại, nếu như trung tâm của đoàn đội không có kỷ luật nghiêm khắc, quản lý nội bộ, khó tránh khỏi sẽ gặp phải vài tên chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Có đám người kia thường hay quấy rối ở bên ngoài, hình tượng của cả đội ngũ có thể tốt mới là có quỷ đó.



An Thần lười biếng liếc mắt nhìn qua trời đêm tối đen, cậu vẫn nằm lỳ ở trên giường không muốn nhúc nhích như trước. Trong ngực không ngừng đánh tiểu nhân , đánh người nào đó cực kỳ không biết kiềm chế, Dịch Hạo Thiên chết tiệt, muốn một lần chưa đủ, lại còn muốn đến cả ba lần, cũng may bọn họ vào trọ sớm mới có công phu lãng phí như vậy, đáng thương thay cho cậu hiện tại đã mệt đến mức tới cả tay cũng lười nhấc, còn đến Sở gia trao đổi như thế nào được đây hả.



"Tiểu Thần." Dịch Hạo Thiên chọc chọc khuôn mặt giận dữ của An Thần, khóe miệng không khỏi mỉm cười, hiện tại rất hiếm khi có thể nhìn thấy hành động đáng yêu của Tiểu Thần như thế nữa, trong lúc vô tình liền muốn khi dễ nhiều thêm vài lần.



"Tiểu Thần, đừng tức giận có được không?" Lại xoa xoa, xúc cảm tinh tế giống như có xoa bao nhiêu lần cũng không đủ vậy.



". . ." An Thần yên lặng không nói gì cả buổi, cái tên khốn lạn một chút cũng không có thành ý xin lỗi này → →.



Cuối cùng, Dịch Hạo Thiên dứt khoát lấy áo choàng đen bình thường Tiểu Thần hay mặc ra, anh mặc vào giúp cậu, sau đó cõng An Thần lên, lợi dụng bóng đêm, không nhanh không chậm đi về phía nhà của Sở gia.



"Đến nơi liền thả em xuống!" An Thần cắn răng nghiến lợi nói, thế mà lại không có khí lực bước đi bởi vì làm tình, cậu thiệt tình không muốn quẳng mặt mũi đi đâu.



"Ừm." Dịch Hạo Thiên không ngừng cam đoan, kỳ thực anh có nghĩ tới chuyện đưa An Thần vào trong không gian, thế nhưng nơi này là thành phố B, cho dù đã xuống dốc nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, không chừng còn là ngọa hổ tàng long, anh không thể mạo hiểm như vậy được.



Nói tới cũng khéo, đêm nay Sở gia cũng là đèn đóm sáng trưng.



Hiếm khi đại sảnh mới náo nhiệt một lần, đang ngồi là Sở lão gia tử —— Sở Khiếu, bên tay phải của ông là hai anh em Sở gia —— Sở Long, Sở Dực. Bên tay trái, còn lại là một nam một nữ đã bước vào độ tuổi trung niên, cùng với con gái của bọn họ.



"Cảm ơn Sở lão gia tử chiêu đãi, đã trễ thế này rồi còn tới quấy rầy, thực ngại quá." Đầu của nam nhân trung niên có hơi hói, mang theo bụng bia rõ ràng cùng với thân thể phát tướng.



Nữ nhân bên cạnh gã ta lại là một mỹ nữ mềm mại ôn nhu, lễ độ đoan trang, trên mặt mang theo ý cười không khác gì chồng bà. Rõ ràng con gái của bọn bọ thừa kế huyết thống tốt đẹp của mẹ, khuôn mặt xinh xắn thanh thuần, mặc một chiếc áo trắng cổ chữ V, vừa vặn lộ ra một phần ngực trắng tuyết đầy đặn, nam nhân nào nhìn thấy đều nhịn không được khí huyết dâng trào.
Sở Dực chớp mắt mấy cái, mỉm cười: "Như vậy tiểu thư An Khinh Nhiễm nói thử xem, sự tồn tại của cô có thể mang đến lợi ích gì cho Sở gia?"



". . ." An Khinh Nhiễm hung hăng cắn môi, nhất thời vành mắt đỏ bừng lên.



Vương Di Nhiên không vui nhíu mày, bà vỗ vỗ lưng con gái trấn an, dùng lời lẽ sắc thái của bậc trưởng bối chất vấn: "Lẽ nào Sở gia các người cưới vợ đều dựa vào tính toán lợi ích hay sao? Như vậy còn ai dám gả con gái cho nữa chứ."



Sở Long nhún vai không thèm để ý: "Nếu như là con tự động theo đuổi đương nhiên không có khả năng, nhưng nếu như là người khác miễn cưỡng đưa tới, đối với con lại không có bất kỳ chỗ tốt nào, con còn muốn để làm gì? ╮(╯_╰)╭ "



"Nhìn còn bực bội." Sở Dực không lạnh không nhạt bỏ thêm một câu, Sở Long lập tức gật đầu tiếp lời.



"Đúng đúng."



Tính tình kiêu ngạo của An Khinh Nhiễm không cho phép ả đợi tiếp nữa, ả nhanh chóng đứng lên, vẻ mặt cao ngạo nhìn về phía anh em Sở gia: "Hừ, An Khinh Nhiễm tôi cũng không tới mức không phải mấy người thì không thể! Cứ chờ rồi coi."



Nói xong không quan tâm liền xông ra ngoài, vợ chồng An gia không thể làm gì khác hơn là vội vàng cáo từ, chạy theo con gái. An Khinh Nhiễm tuyệt không ngờ tới, bước ra khỏi Sở gia chính là mở đầu cho cuộc sống địa ngục của ả.



Đối với người mình nhìn không vừa mắt, Sở Dực đã tiện tay ném ra một cái bẫy, để cho An Khinh Nhiễm bước chân vào trong mắt của cháu đích tôn Lữ gia —— Lữ Hằng Kiều, An Bác Hoành không có cách nào chống đối lại Lữ gia, thế là, An Khinh Nhiễm bị Lữ Hằng Kiều cưỡng ép kéo trở về, trở thành một trong số đông tiểu thiếp của hắn. Đương nhiên, đây là chuyện của mấy ngày sau. ╮(╯▽╰)╭ Quay lại hiện tại, anh em Sở gia vừa mới đưa Sở lão gia tử về nhà, vừa định thở phào một hơi thì bỗng nhiên khí tức của Sở Long trở nên căng thẳng, bỗng nhiên y kéo Sở Dực lại đưa cậu ra sau lưng mình.



"Ca?"



"Ai?!" Sở Long đứng trong phòng khách, biểu tình nghiêm túc, quát lớn một tiếng vào không khí.