Mạt Thế Trọng Sinh Chi Phản Kích Đi, Thiếu Niên!
Chương 78 :
Ngày đăng: 06:57 19/04/20
Lữ Hằng Kiều tự cho là đang giám thị binh lực của Sở gia, thế nhưng hắn thật không ngờ, những người đó sớm đã bị đánh tráo, càng không nghĩ đến là, hai tiểu đội dị năng giả vòng ngoài có quy mô lớn kia đã bị Sở gia âm thầm khống chế từ rất lâu rồi.
Hắn cho là mình đường lang bộ thiền, lại không biết hoàng tước thực sự đã núp ở sau lưng hắn từ lâu, khi hắn dẫn theo đại bộ phận binh lực đi tới bữa tiệc này cũng đã bước chân vào cái bẫy cực to do Sở gia tỉ mỉ bố trí rồi.
Bởi vì các loại lý do sơ ý khinh thường mới khiến cho hắn gặp thất bại, khi Lữ Hằng Kiều phát hiện không có cách nào liên lạc với bên ngoài, đáy lòng cũng đã sinh nghi, thế là hắn mượn cớ bắt bẻ, đi ra ngoài tản bộ một chút, muốn nhân cơ hội rời đi một chuyến, lại bị Sở Dực bất động thanh sắc ngăn cản.
"Lữ đội trưởng muốn đi đâu vậy hả, bữa tiệc còn chưa có chính thức bắt đầu mà!"
Lữ Hằng Kiều nghe vậy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc: "Mấy người đã rề rà mấy tiếng rồi còn chưa chịu công bố chủ đề bữa tiệc, tôi rất hoài nghi mục đích của Sở gia mấy người đó."
Nói rồi cặp mắt Lữ Hằng Kiều biến đổi, nhĩ lực nhạy bén nói cho hắn biết, có vài đại lão cũng đang đi tới phía bên này, nghe tiếng bước chân chắc là đi dạo, nhìn gương mặt còn chưa mất đi vẻ non nớt của Sở Dực, đáy mắt Lữ Hằng Kiều chợt lóe một tia tính toán.
"Hôm nay Sở gia chịu chi quá ha, mời nhiều nhân sĩ quan trọng như vậy, lẽ nào thật sự không có mưu đồ gì khác sao?"
"Nếu như Sở gia bọn tôi thực sự muốn làm cái gì, chẳng lẽ còn có thể mời nhiều người đến như vậy hay sao?" Sở Dực nhíu mày, không thèm nhúc nhích.
Lữ Hằng Kiều cười lạnh một tiếng: "Đừng coi mọi người đều là đứa ngốc, mấy người an bài gần hết binh lực của Sở gia vào bữa tiệc, muốn làm gì cũng quá rõ ràng rồi đó!"
Sắc mặt của Sở Dực không có chút khẩn trương nào, ngược lại còn lộ ra một tia bất khả tư nghị: "Ý của Lữ gia là, Sở gia chúng tôi muốn nhân cơ hội bao vây tiễu trừ?"
Đáy mắt Lữ Hằng Kiều lóe lên một mảnh âm ngoan, người này cũng thật biết diễn trò, thế nhưng nếu để cho những người đó nghe thấy lời này, mặc kệ người khác có tin hay không, chỉ cần mầm móng hoài nghi được gieo xuống thì cho dù không ai làm gì, khẳng định cũng không thể thiếu lòng phòng bị được. Huống chi Sở gia đã thực sự điều động binh lực, đây là sự thật không thể nghi ngờ.
Đáng tiếc hắn đã đoán sai! Toàn bộ Lữ gia cũng đã đoán sai!
Sau khi Sở gia ra lệnh tập trung binh lực, tuy rằng có tập trung đến nơi tổ chức tiệc nhưng căn bản là bọn họ cũng không được an bài tiến vào mà vẫn luôn ở chung quanh, đồng thời sau khi toàn bộ nhân sĩ đều đã ngồi vào bàn, đột nhiên Sở gia lão gia tử hạ lệnh triệt bỏ phần lớn binh lực.
Bản thân những binh lính kia cũng không biết mình phải làm gì, sao mà người khác có thể biết được chứ hả? Tức thì thám tử được Lữ gia gài vào bị tình huống đột biến trước mắt khiến cho không hiểu ra làm sao.
Có tiếng bước chân tới gần, cho dù là Sở Dực có năng lực không quá mạnh cũng phát hiện ra, Lữ Hằng Kiều âm thầm cười lạnh một tiếng, trong lòng chỉ cảm thấy đáng tiếc, không biết là cái tên Sở Dực này trang bức quá đỉnh, hay là quá ngốc quá ngây thơ mà trên mặt vẫn không hiện lên chút kinh hoảng nào. Lữ Hằng Kiều nâng mắt, chỉ thấy người tới chính là đội trưởng của ba tiểu đội di năng khác.
Sở Dực gật đầu với Sở Long, ánh mắt Lữ Hằng Kiều lóe lên, chẳng lẽ giữa ba người này đã đạt thành hiệp nghị nào rồi sao? Không, không có khả năng. Hắn biết rõ, những nhân vật cao cao tại thượng này căn bản là không thể nào cam tâm khuất phục dưới một gia tộc được, bằng không Lữ gia bọn họ cũng sẽ không dây dưa lâu như vậy.
"Chẳng hay hai vị đến là có chuyện gì?" Lữ Hằng Kiều dùng âm điệu có hơi cao ngạo hỏi.
Nhất thời hai vị đó khẽ hừ một tiếng, không muốn phản ứng Lữ Hằng Kiều, cũng chỉ vì Sở Long nên bọn họ mới nguyện ý bày ra thái độ đáp trả.
Tiểu đội dị năng giả của Lữ gia thuộc một trong bốn đội ngũ dị năng, họ có bối cảnh vững chắc nhất, hành vi thường ngày của bọn họ đều thô bạo ngang ngược, nhưng phía sau có Lữ gia bao che dung túng nên đã sớm khiến cho ba đội ngũ còn lại âm thầm bất mãn, thế nhưng căn cứ không muốn thông đồng làm bậy, cũng không muốn tạo thành xung đột trực diện, mọi người đều ăn ý nhường nhịn nhau một chút. Tuy rằng Lữ gia quyền cao chức trọng nhưng dù gì cũng không phải kẻ ngu, biết loại chuyện thu phục đội dị năng này không thể trực tiếp cậy mạnh, bằng không chỉ tức nước vỡ bờ, đây mới thực sự là cái được không bù đắp đủ cái mất.
Sở Long rất cao hứng, vốn dĩ bọn họ còn đang nghĩ xem nên làm thế nào mới có thể bất động thanh sắc kéo Lữ Hằng Kiều từ trong hội trường ra, thế này rất tốt, tự hắn chạy ra ngoài, thoạt nhìn, lúc này đến cả định mệnh đều đang đứng về phía bọn họ rồi ha.
Vốn dĩ Lữ Hằng Kiều không kiên nhẫn theo chân bọn họ dây dưa quá nhiều, cho nên cũng không chú ý tới biểu tình có chút vi diệu của bốn người bên kia. Điều này cũng dẫn đến khi bọn họ đột nhiên làm khó dễ, nhất thời Lữ Hằng Kiều không phản ứng kịp, do đó mất đi tiên cơ.
Vì một lần hành động có thể thành công bắt được Lữ Hằng Kiều, có thể nói là bọn họ đã hao tổn không ít tâm cơ, chẳng hạn như cái địa điểm mà bọn họ đang đứng này đã từng mời một vị đạo nhân đến bố trí pháp trận, có thể ức chế dị năng ở một mức độ rất lớn.
Có thể bảo lưu một phần bí mật nhỏ của nhà mình, đưa ra thành quả tiến hành hợp tác, đây là điều kiện cơ bản nhất, dưới sự thúc đẩy của các cường quốc, sau khi thực nghiệm được kết hợp bởi toàn cầu hoàn thành, hiệu lực của nó, thành tựu mà nó đạt được đã biểu hiện ra rất rõ ràng ngay từ năm đầu tiên.
Cái đó gọi là kết tinh trí tuệ của toàn cầu ó ~
Tin đã tinh luyện ra dược phẩm trị dứt bệnh độc tang thi được đăng lên báo, thoát khỏi bệnh độc tang thi đã là chuyện nằm trong tầm tay.
Về phần Dư Sâm. . . Sau khi phòng thí nghiệm nổ tung, người này liền triệt để mất tích, hoặc là đã chết, hoặc là đang ở một góc nào đó trên thế giới này đi.
——— —————— —————— —————— ———
An Thần híp mắt, nhìn hoa hồng rải đầy khắp cả sân vườn, khóe miệng cậu giật liên hồi, thằng nhóc này CCMN lại làm cái quỷ gì nữa rồi đây!!!
Sáng sớm rời giường phát hiện ra, cả sân táo nhà mình đều biến thành từng khóm hoa hồng, đây là nằm mơ hả, hay là nằm mơ đây hả!
"Tiểu Thần, làm sao vậy?" Dịch Hạo Thiên ôm ngang thắt lưng của An Thần, rõ ràng cảm giác được đệ đệ nhà mình đang nổi nóng, ai lại chọc em ấy nữa rồi?
An Thần gỡ tay Dịch Hạo Thiên ra, thở hổn hển nhìn chằm chằm vào anh: "Trông chừng cháu anh cho kỹ vào, sao lại học được cái kiểu quậy phá vườn hoa của người khác vậy hả."
Cây táo đáng thương của anh ơi, cưng đã bị dời đi đâu mất rồi?
Dịch Hạo Thiên liếc nhìn vườn hoa, câm nín.
Thằng nhóc Dịch Chính Hàm này thật đúng là nhọc lòng ha, một lòng muốn lấy lòng chú hai An Thần của mình, chỉ vừa mới nghe người ta thuận miệng bịa chuyện nói An Thần thích hoa hồng, thế mà đã mang đến một kinh hỉ như vậy rồi. (nếu An Thần là anh của Hạo Nam thì không phải Chính Hàm kêu An Thần là bác mới đúng chứ hả???)
Ha ha, Dịch Hạo Thiên tuyệt sẽ không thừa nhận là mình cố ý, cứ cái kiểu này Tiểu Thần cũng sẽ không thích thằng nhóc thúi kia nữa đâu! Hừ, dám cướp người của bác mày, nhóc con vẫn còn quá non tay mà.
Nói đến tiểu bánh bao Dịch Chính Hàm, nhóc là con cả của Dịch tam thiếu —— Dịch Hạo Nam, năm nay đã được 5 tuổi. Sau khi bánh bao này được sinh ra vô cùng phấn nộn dễ thương, An Thần không biết ẵm trẻ con nhưng cũng không ngăn trở được chuyện thỉnh thoảng cậu sẽ đi qua nhìn nhìn, chọc cho Dịch Hạo Thiên ghen tỵ không ngớt, nhưng anh đã lớn như vậy rồi, làm sao cũng không thể phát cáu với một đứa trẻ đến cả nói còn chưa biết nói này được chứ hả.
Thế là, ngoại trừ mỗi ngày tìm các loại lý do khiến cho An Thần đi ra ngoài không nổi thì thật đúng là không còn biện pháp nào khác nữa.
Sau này tiểu bánh bao Dịch Chính Hàm chậm rãi lớn lên được đôi chút, bắt đầu trưng ra cái mặt băng sơn, hoàn toàn được di truyền từ bác cả nhà nhóc, có câu cháu lớn giống bác cũng không hoàn toàn là lời đồn nhảm hén ╮(╯_╰)╭. Kỳ quái nhất chính là, nhóc con đến cả nhìn thấy ba mẹ đều bày ra vẻ mặt băng sơn khinh bỉ, nhưng một khi gặp An Thần lập tức liền cười như hoa tươi, cực kỳ thảo hỉ.
An Thần thấy như vậy liền cảm thấy vô cùng đắc ý, cũng không uổng công lúc nhỏ đã thương nó mà! Tâm tình của Dịch Hạo Thiên lại thẳng tắp giảm xuống, càng không cho tiểu bánh bao này chút sắc mặt tốt, bất quá Hàm tiểu bánh bao cũng không cho Dịch Hạo Thiên sắc mặt tốt nào. Thế là, bình thường ở Dịch gia sẽ thấy tình cảnh hai núi băng một lớn một nhỏ đối đầu với nhau.
Tiểu bánh bao Dịch Chính Hàm trưởng thành sớm, rất hiểu chuyện nên được chọn làm gia chủ đời tiếp theo, An Thần trực tiếp ném Tiểu Bạch cho Hàm tiểu bánh bao, dù sao sự tồn tại của nó là để chứng minh cho người thừa kế vị trí gia chủ, sau khi Tiểu Bạch chấp nhận thân phận của Hàm tiểu bánh bao xong, tiên quyết sẽ tự động truyền vào trong thân thể của Dịch Chính Hàm.
Nói cũng kỳ quái, Hàm tiểu bánh bao cũng có linh căn hệ mộc, hơn nữa còn lớn hơn Dịch An Thần đôi chút, cho nên nhóc con này cũng công khai yêu cầu, mỗi ngày chiếm lấy một khoảng thời gian trống của An Thần đến để giáo dục mình.
Thế là thế là là, Dịch Hạo Thiên càng thêm không vui, một lớn một nhỏ hết sức ăn ý gạt An Thần vụng trộm đấu đá nhau.
Đương nhiên, núi băng nhỏ đấu không lại núi băng lớn, bình thường sẽ lấy thất bại để kết thúc, chẳng hạn như phát sinh sự kiện vườn hoa hồng của hiện tại, rất rõ ràng, núi băng nhỏ đã bị gài bẫy. ╮(╯_╰)╭ Nói nghe nè, hai bác cháu mấy người có ấu trĩ quá hay không vậy hở!