Mạt Thế Trọng Sinh Chi Phản Kích Đi, Thiếu Niên!

Chương 84 :

Ngày đăng: 06:57 19/04/20


(Kiếp trước, chuyện xảy ra khi An Thần không có trùng sinh)



"Tiểu Sâm, tại sao em lại ở đây một mình vậy?"



Ngước mắt, một khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của trẻ con tựa như thiên sứ đứng ngược sáng, đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt của y.



Ký ức mơ hồ, thiếu niên mang theo ánh sáng rực rỡ ấm áp cứ như vậy, thuận theo tự nhiên tiến vào thế giới của y.



Còn nhớ rõ khi đó, nụ cười rực rỡ chói lóa gần như có thể khiến cho ánh mặt trời phải ảm đạm đi vài phần.



Dư Sâm be bé cũng không biết, cũng bởi vì cái ngẩng đầu thoáng qua vào giờ khắc này, hai cặp mắt vô tình chạm phải nhau liền định trước, y bị rung động bởi đôi mắt của người trước mặt, từ đó đưa đến chấp niệm khiến cho cả đời này vô pháp buông tay.



"Tiểu Thần!" Dư Sâm nở nụ cười, "Mặc kệ em trốn ở chỗ nào, hình như Tiểu Thần đều có thể tìm thấy em được nha!"



"Đương nhiên!" Gương mặt hồng hào khiến cho người khác cảm thấy thoải mái, thiếu niên vui cười hớn hở, "Cũng không nhìn thử xem anh là ai, bậy rồi, em phải kêu anh là anh họ, anh họ!"



"Hì hì. . ."



Từ lúc còn nhỏ Dư Sâm đã không có ký ức về mẹ ruột của mình, từ nhỏ y đã được mẹ kế chăm sóc nuôi dưỡng, cũng chính là dì của An Thần, nếu mà nói chính xác thì kỳ thực y cũng không có quan hệ huyết thống gì với An Thần cả.



Mà mẹ kế của y lại không tệ, cho dù sau khi bà có con riêng của mình nhưng Dư Sâm vẫn cảm giác được, bà cũng cố đối xử công bằng với hai anh em họ hết sức có thể, nhưng bởi vì là một đứa trẻ nhạy cảm nên sau khi Dư Sâm có đệ đệ liền trở nên cực kỳ không được tự nhiên.



Bất quá đáng tiếc là, vào năm y 7 tuổi mẹ kế trẻ tuổi xinh đẹp cũng đã qua đời. Y lại trở về với gia đinh mồ côi mẹ, mẹ sau để lại một cậu bé, đệ đệ của y.



Thẳng đến sau này Dư Sâm mới biết được, thì ra mẹ ruột và ba là tự do yêu đương, bởi vì là một gia đình thông thường nên sau khi mẹ mất, ba của y vâng theo sự an bài của gia tộc cưới mẹ kế, sinh ra đệ đệ của y, nhưng mà bây giờ mẹ kế cũng đã qua đời rồi.




Dư Sâm cho rằng, nhất định một nhân vật cường đại như Dịch Hạo Thiên sẽ có thể bảo hộ cho An Thần thật tốt, trong tương lai chỉ cần y đến tìm Tiểu Thần là sẽ gặp được, thế nhưng, đợi đến khi y gặp lại người này lại nhận được tin báo. . . An Thần đã chết.



Trong chớp mắt đó, tựa như toàn bộ âm thanh đều rời xa khỏi y.



"Tại sao?" Y cảm giác được hình như mình đang đặt câu hỏi, tại sao một người mạnh mẽ như anh mà đến cả đệ đệ của mình đều không bảo vệ được, tại sao khi đó tôi lại ngốc hồ hồ cho rằng, cho dù anh phải hi sinh cả tính mạng của mình cũng phải bảo vệ cậu ấy cho bằng được chứ!



Ánh mắt của Dịch Hạo Thiên vẫn là một mảnh hàn băng, giữa lạnh lẽo mang theo cảm giác bi ai trầm trọng.



"Tôi thật khờ." Dư Sâm cười ha hả, càng cười càng điên cuồng, y không hiểu, kỳ thực trong lòng mình đều bị cảm giác bi ai lấp đầy, thế nhưng khi ra tới miệng lại thành tiếng cười, là tiếng cười như điên khiến người khác phải sợ hãi.



An Thần đã chết, An Thần đã chết, An Thần đã chết. . .



Ầm ầm, giống như có cái gì đó vỡ vụn ở bên tai.



"Dịch Hạo Thiên, tại sao người chết không phải là anh!!!" Y trừng mắt nhìn cái tên giống như vẫn luôn cao cao tại thường, cái người đại ca mà An Thần vẫn sùng bái nhất từ trước tới nay đầy thâm độc!



Y không quan tâm đã xảy ra chuyện gì, y không quan tâm đến chân tướng, y chỉ biết là, Tiểu Thần của y. . . đã chết! Mà thời điểm đó, nam nhân này lại đang ở đấy.



Tại sao người chết không phải là anh ta, tại sao hết lần này tới lần khác lại là An Thần, tại sao. . . Cứ như là y đang nguyền rủa Dịch Hạo Thiên, dù biết rõ là giận chó đánh mèo nhưng y vẫn không kiềm chế được cảm giác oán hận kia.



Sau đó y trở về thành phố B, sau đó, y trở thành một giáo sư điên cuồng, sau đó, y chết.



Y đặt tất cả tinh lực của mình để phát minh ra vũ khí sử dụng năng lượng mới, tâm nguyện lớn nhất của y là ném toàn bộ mấy thứ vũ khí này tới trước mặt nam nhân kia, khiến cho anh ta không còn hài cốt mới thôi!!!