Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử

Chương 1 : Trọng sinh

Ngày đăng: 07:07 19/04/20


Trong gian phòng nhỏ hẹp u ám, một thanh niên anh tuấn mặc quân trang, đôi mắt phượng nhíu lại nhìn người với hai mắt nhắm nghiền nằm trên giường, trong mắt hiện lên đau lòng, tiếp đó dường như nghĩ tới cái gì, khí tức cả người trở nên lạnh lùng, xoay người ra khỏi phòng.



Lúc cửa phòng đóng lại, người trên giường mở mắt, tuy gương mặt trắng bệch nhưng không khó nhìn ra người này và thanh niên vừa ra khỏi phòng giống hệt nhau.



Đối lập với đôi mắt vô thần ngày thường, lúc này trong đôi mắt người trên giường hiện lên một tia nghi hoặc, phối hợp với gương mặt xám trắng đúng là bộ dáng bệnh lâu năm không khỏi.



Giật giật tay chân — không thể cử động, cố hết sức quay đầu, cậu lập tức trừng lớn hai mắt, hỗn đản, ai xích cậu trên giường?!



Tức giận qua đi, trong mắt người trên giường hiện lên buồn bực, tuy nhiên gương mặt xám trắng vẫn không có cảm xúc như cũ. Đột nhiên, buồn bực trong mắt biến thành ủy khuất — đói bụng.



Không thể làm được động tác quệt miệng thích nhất thường ngày, người trên giường lại bắt đầu buồn bực, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không phải cậu đang du lịch trên Tinh Tế sao? Ai to gan như vậy, dám bắt cóc cậu — Thương Triệt, đường đường tiểu thiếu gia Tinh Tế đế quốc – đã vậy còn dám bỏ đói cậu nữa chứ?



Cố sức chuyển động đôi mắt đánh giá xung quanh, Thương Triệt bi ai phát hiện, cậu hoàn toàn nhìn không ra đây là nơi nào. Cho dù là chỗ ở người nghèo nhất Tinh Tế cũng tốt hơn so với nơi này, cậu rốt cuộc rơi xuống thời kỳ nguyên thủy nào vậy?



Vừa định lấy tinh thần lực tra xét thì động tĩnh ngoài cửa làm cậu bừng tỉnh, Thương Triệt theo phản xạ nhắm mắt lại.



“A Bác, chuyện gì mà khiến cậu vội vàng như vậy?” Người đi theo phía sau thanh niên mặc quân trang không ngừng oán giận. “Lại có hai minh tinh đến căn cứ, tôi còn chưa kịp làm nóng đã bị cậu phá hỏng, người có gia thất cũng phải bận tâm đến đàn ông độc thân như chúng tôi a…”



“Câm miệng!” Thanh niên mặc quân trang nhíu mày. “Cậu rất ồn!”



Ừ, rất ồn — Thương Triệt tán thành lời của thanh niên mặc quân trang.



“Tôi đâu có…Tiểu Dịch!” Thanh âm người nọ đột nhiên thay đổi, theo Thương Triệt ước đoán, hẳn là hắn đang đứng cách cậu không xa.



“Mộc Bác, đây là tiểu Dịch?!” Người nọ quay đầu nhìn thanh niên mặc quân trang, thu hồi sắc mặt bất cần đời, nghiêm túc đợi đáp án bạn thân.



“Không phải cậu đã thấy rồi sao?” Mộc Bác thoáng có chút phiền muộn nói.



“Tôi thấy, nhưng tôi không thể tin, A Bác, không phải tiểu Dịch đã mất mấy tháng trước rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?” Còn lấy phương thức này?


“Không phải lần trước các người nói sở dĩ thây ma có thể tiến hóa là nhờ ăn tinh hạch đồng loại sao?”



“Đúng là như vậy.” Dạ Húc bắt đầu vô lực, bạn thân cái gì cũng tốt, nhưng chỉ có cái rất đệ khống, chuyện không nắm chắc cũng dám làm, không sợ dưỡng ra một thây ma siêu cấp?



Khoan đã…



Dạ Húc hoảng sợ nhìn bạn thân. “Cậu biết rõ ăn tinh hạch, năng lực thây ma sẽ tăng lên vậy mà còn dám lấy tinh hạch nuôi tiểu Dịch?”  monganhlau.wordpress.com



Có quá mức mạo hiểm hay không?”



Mắt Mộc Bác hiện lên một đạo thâm ý. “Tôi chỉ hy vọng trong khả năng của tôi có thể làm cho tiểu Dịch hạnh phúc một chút, đương nhiên, nếu tình huống không khống chế được…” Tôi không ngại làm cho tiểu Dịch biến mất trong tay tôi.



Mộc Bác cũng không hoàn toàn vì thương yêu em trai mà phá hủy nguyên tắc. Tình trạng hiện tại rất tốt, vừa không làm người khác bị thương vừa không phải nhìn em trai mình yêu thương biến thành quái vật.



Ít nhất, có hắn chăm sóc, em trai sẽ không chạy ra ngoài ăn thịt người.



“Chuyện tiểu Dịch tôi tự có chủ ý, bây giờ cậu nói cho tôi biết, tổ nghiên cứu rốt cuộc nghiên cứu ra cái gì?” Mặc dù Mộc gia hiện giờ là cấp cao trong thành phố B, nhưng không phải duy nhất, có vài thứ bọn họ không biết cụ thể.



Nhìn thái độ Mộc Bác, Dạ Húc cũng lười tranh cãi với hắn . “Thây ma quả thật có thể hấp thụ năng lượng bên trong tinh hạch, ở mức độ nào đó có tác dụng chống đói. Bọn họ còn nghiên cứu được, tinh hạch cũng quan trọng không kém đối với dị năng giả, về phần có tác dụng phụ hay không, bây giờ vẫn còn đang nghiên cứu. Qua nửa năm mạt thế, thây ma tiến hóa, dị năng giả cũng tiến hóa, đám người điên trong viện nghiên cứu cả ngày giống như chọi gà, nghiên cứu đến mức điên cuồng.” Việc phát hiện tinh hạch đối với toàn bộ thế giới mà nói rốt cuộc là tốt hay xấu, hiện giờ không ai biết được.



Ở mức độ nào đó, Dạ Húc quả thật rất hiểu Mộc Bác. Thời điểm nhận được lời khẳng định của bạn thân, Mộc Bác đều một lòng một dạ đặt trên người em trai đang đói bụng, còn tâm trí đâu mà quản cái phán đoán có tác dụng phụ hay không từ miệng của Dạ Húc.



Dạ Húc đang yên lặng phun trào bỗng nhiên cảm thấy quanh thân chợt lạnh, Mộc Bác cũng đồng dạng kinh ngạc xoay người, chỉ thấy Mộc Dịch trên giường vốn không có cảm xúc lúc này trong mắt lại nồng đậm ủy khuất và tức giận! Tất cả đều là ý tứ: bản thiếu gia đói bụng!



Mộc Bác và Dạ Húc 囧. (囧 là một dạng smiley)



Mà Thương Triệt trên giường nội tâm càng bi phẫn, chưa từng có ai dám như vậy, đường đường Thương thiếu lại bị bỏ đói.