Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử
Chương 16 : Thân phận
Ngày đăng: 07:07 19/04/20
Đương nhiên, những chuyện này là sau này, hiện tại, đây là cuộc họp nhằm vào Thương thiếu của chúng ta mà mở.
“Vị Thương thiếu này, sao không lấy chân diện mục đối mặt chúng ta?” Thẩm Nguyên cảm thấy Thương Triệt rất khả nghi, dị năng của một mình nói kích phát là có thể kích phát được sao? Cho dù kích phát, cũng không lý nào không thể gặp người? Mộc Bác đang làm cái quỷ gì vậy?
Thương Triệt ngẩng đầu, con ngươi đen như mực, đạm mạc vô tình, thẳng ngoắc ngoắc nhìn Thẩm Nguyên, áp lực khó hiểu khiến Thẩm Nguyên trong lòng cả kinh. Người này sẽ không kinh khủng như Mộc Bác miêu tả đi?
Người mà anh trai và Dạ Húc nhiều lần nhắc tới chính là người này sao? Hắn chính là trở ngại của anh trai?
Ngón tay trong bao tay giật giật, trong đầu Thương Triệt hiện lên ngàn vạn biện pháp giải quyết Thẩm Nguyên.
Không ai hiểu Thương thiếu bằng Mộc Bác. Vừa thấy em trai áp suất thấp, không biết tại sao lại nhớ tới nữ thây ma bị vỗ chết. Sau khi biến thành thây ma, tính tình em trai rất kém, cũng không có bao nhiêu kiên nhẫn. (Dung: kinh nghiệm xương máu mà ko nhớ sao đc)
Sớm có dự kiến, đè xuống bàn tay đang rục rịch của Thương Triệt, Mộc Bác cười nói. “Tiểu Triệt bởi vì bản thân có chỗ thiếu hụt nên từ bé đã rất nhút nhát, cậu ấy không thích gặp người lạ. Nếu không phải vì cho mọi người một cái công đạo, tôi cũng sẽ không cưỡng ép cậu ấy đến đây. Nhưng xin mọi người yên tâm, tiểu Triệt mặc dù nhút nhát nhưng dị năng không tệ. Tiểu Triệt là song hệ dị năng kim và niệm lực, lúc trước vì niệm lực trở ngại nên cậu ấy cứ suy yếu, thẳng đến khi dị năng hệ kim kích phát, cậu ấy mới có can đảm đi ra ngoài đối mặt thây ma.” Dường như nghĩ đến chuyện gì buồn cười, Mộc Bác thản nhiên cười: “Mọi người cũng đừng làm cậu ấy sợ.” monganhlau.wordpress.com
Toàn thể đổ mồ hôi, người ở đây tuy có địa vị cao, nhưng phần lớn đều là người bình thường. Nếu không có gia tộc, bọn họ cũng không biết phải sống qua ngày như thế nào. Tại mạt thế, đại đa số tình huống đều là dị năng giả khi dễ người thường đi.
Mặc dù còn chưa có dị năng giả dám nhảy lên đầu bọn họ, nhưng nếu nói dị năng giả sợ bọn họ đến nước không dám nói chuyện, bọn họ sẽ không tin đâu.
Nhưng nếu Mộc Bác cố ý nói vậy, bọn họ cũng không nhất thiết vì việc nhỏ này mà tranh cãi với Mộc Bác.
Thấy đại đa số mọi người đều có suy tính trong lòng, Thẩm Nguyên rất bất mãn. Nhưng thứ dị năng này, không phải nói có liền có. Nếu là thuộc hạ của mình thì tốt rồi… Mộc Bác khoan dung Thương Triệt như vậy, chẳng lẽ?
Mộc Bác trước đó chỉ là đỉnh phong cấp 2, nhưng hắn lại có thể dễ dàng xử lý thây ma đỉnh phong cấp 2? Này không khoa học, trừ phi, thây ma kia là do người khác giết? (Dung: em này nhạy bén thấy sợ*đổ mồ hôi hột*)
Thấy hành động Mộc Bác, Thương Triệt có chút xấu hổ. Được đối phương vô điều kiện cưng chiều, mình cư nhiên tính tình càng ngày càng giống trẻ con.
Cảm thấy bản thân càng sống càng thụt lùi, Thương Triệt thân thể căng cứng ngồi trên sofa.
Không Không bận rộn thăng cấp rốt cục có thời gian nhàn rỗi phát biểu cảm xúc của mình. Kỳ thật Không Không rất thích chủ nhân kiêu ngạo a, làm anh trai, Mộc Bác phải đi qua an ủi.
Thấy Mộc Bác đi qua, Không Không yên tâm tiếp tục đi thăng cấp. Trên sách nói không sai, kiêu ngạo cũng là do cưng chiều mà ra.
“Sao vậy, tức giận?” Ngồi bên cạnh Thương Triệt, Mộc Bác nhẹ nhàng dỗ dành.
Trong mắt Thương Triệt hiện lên ảo não, sau đó viết. ‘Thẩm Nguyên đáng ghét.’
“Anh biết hôm nay tiểu Dịch chịu ủy khuất, tin anh, không bao lâu nữa, sẽ không ai dám nói chuyện với tiểu Dịch như vậy. Chỉ cần nơi có anh, sẽ không ai dám nghi ngờ sự tồn tại của tiểu Dịch.” Nếu ngay cả em trai của mình cũng bảo vệ không được, hắn còn có tư cách gì đàm luận những chuyện khác đây.
Được Mộc Bác dỗ dành, Thương Triệt cũng biết bản thân phát tiết bất mãn với anh trai như vậy quả thật không có ý nghĩa, liền kéo tay Mộc Bác xem như xin lỗi.
Thấy tiểu gia hỏa rõ ràng đang lấy lòng mình, Mộc Bác cười cong môi. “Được rồi, tiểu Dịch đã không còn tức giận, vậy bây giờ chúng ta có thể dùng cơm chưa?” Vệ binh đã sớm đưa cơm trưa của Mộc Bác và Thương Triệt đến. monganhlau.wordpress.com
Vệ binh vừa đi, Mộc Bác liền đứng dậy đi rửa tinh hạch cho Thương Triệt.
Khi hai người dùng cơm, trong phòng tương đối yên tĩnh, không đối thoại, không giao lưu ánh mắt, nhưng bầu không khí vẫn rất ấm áp. Tuy nhiên, có người trời sinh thích đến phá hư không khí.