Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử
Chương 19 : Đối địch
Ngày đăng: 07:07 19/04/20
Căn cứ tranh đấu càng ngày càng kịch liệt, nhưng cuối cùng Thẩm gia vẫn không chống lại được ý kiến của tất cả mọi người, đành phải tiếp tục mở cửa căn cứ. Thêm người, vấn đề nhà ở và lương thực càng thêm cấp bách, địa vị Âu Dương gia cũng càng nâng cao. Vì thế, Âu Dương Hùng tranh thủ được không ít lợi ích, Âu Dương Tâm Lôi buồn bực đã lâu rốt cục cảm thấy thoải mái.(Dung:đúng là bình hoa ko dựa vào người khác là sống ko được mà,hứ!)
Có Thương Triệt, Mộc gia càng tăng thêm nhân khí, tâm tình Lâm quản gia gần đây rất tốt. Sau đó lại thấy thiếu phu nhân đến nhà, tâm tình càng tốt hơn.
“Âu Dương tiểu thư đến rồi.” Lâm quản gia mở cửa, cười nghênh đón Âu Dương Tâm Lôi.
“Chú Lâm khỏe.”
“Ha ha, khỏe, thấy tiểu thư đến tôi rất vui.”
“Chú cứ thích chọc con, ba con đâu?” Bởi vì đính hôn, Âu Dương Tâm Lôi dứt khoát gọi Mộc Phong là ba.
“Tôi nói thật mà, lão gia đang ở thư phòng, chuyện căn cứ gần đây tương đối gấp, lão gia cũng không thể không quan tâm.”
“Ba thật vất vả.” Âu Dương Tâm Lôi thở dài: “Hôm nay con có mang mấy thứ ngon đến cho ba và anh Mộc Bác bồi bổ. Anh Mộc Bác còn chưa về hả chú?”
“Vâng, thiếu gia gần đây rất bận, ừ, hiện tại có Thương thiếu ở nhà.”
“Thương thiếu… Thương Triệt?” Âu Dương Tâm Lôi sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ tới Thương Triệt đang ở Mộc gia.
“Vâng, may mắn có Thương thiếu, Thương thiếu tuy rất yên tĩnh, nhưng có cậu ấy ở đây, Mộc gia như có thêm hai phần nhân khí, cái loại cảm giác yên tĩnh này…” Tựa như tiểu thiếu gia năm đó, mặc dù ngồi đó không nói một lời nhưng cũng sẽ khiến người ta cảm thấy vui vẻ tự đáy lòng.
“Phải không?” Âu Dương Tâm Lôi theo Lâm quản gia vào nhà, không chút để ý hỏi: “Chú Lâm đánh giá Thương Triệt rất cao?”
“Là một cậu bé ngoan, đáng tiếc…” Trời sinh không nói được.
Âu Dương Tâm Lôi nhếch môi. “Vậy thì tốt, chỉ cần ba vui vẻ là được rồi.”
“Xem tiểu thư nói, sau này tiểu thư thường xuyên đến lão gia chẳng phải càng thêm vui vẻ.”
“Sợ đến lúc đó chú Lâm chê con phiền.”
“Thế nào sẽ, trong nhà phải náo nhiệt chút mới tốt.”
Thương Triệt lắc đầu, hôm nay cậu bận rộn nửa ngày, tinh thần lực cũng cần phải rèn luyện mỗi ngày.
“Không nhàm chán là tốt rồi, ngoan.” Mộc Bác rất vừa lòng với biểu hiện Thương Triệt.
Thương Triệt “…”
Cám ơn, bản thiếu không phải trẻ con.
Dường như không ai có thể chen chân vào không gian của hai người, Âu Dương Tâm Lôi miễn bàn có bao nhiêu buồn nôn. Sao tên Thương Triệt này so với tên tiểu quỷ Mộc Dịch còn khiến người ta chán ghét hơn? Không thể nhìn hai người ‘liếc mắt đưa tình’, Âu Dương Tâm Lôi miễn cưỡng cười nói: “Anh Mộc Bác thật đúng là quan tâm Thương thiếu, Tâm Lôi trước kia cũng không biết Thương thiếu, anh Mộc Bác thật làm Tâm Lôi thương tâm.”
Mộc Bác nhíu mày. “Tiểu Triệt là bạn anh quen từ rất lâu, cậu ấy không ở thành phố B, em không biết cũng bình thường.”
Âu Dương Tâm Lôi nghẹn họng. “Hóa ra là vậy, là Tâm Lôi quan tâm anh quá ít.” Âu Dương Tâm Lôi ra vẻ thoải mái nói: “Lại nói, em càng nhìn Thương thiếu càng cảm thấy giống tiểu Dịch, khó trách ba và chú Lâm thích cậu ấy như vậy.”
Mi muốn thân cận anh Mộc Bác vậy buồn nôn chết mi.
Âu Dương Tâm Lôi hung ác nghĩ, để xem mi còn lên mặt nữa không, nếu không phải chiếm tiện nghi tiểu quỷ Mộc Dịch, mi cũng sẽ không sống tốt như vậy.
Dụng ý rõ ràng như thế, mọi người ở đây ai không biết, ấn tượng với Âu Dương Tâm Lôi lập tức xấu tới cực điểm.
Thương Triệt hừ lạnh trong lòng một tiếng, ngón tay vung vẫy ‘Nói như thế, tôi nên biết ơn Mộc Dịch, nếu không có Mộc Dịch sẽ không có ai đối đãi với tôi như vậy. Chiếm tiện nghi Mộc Dịch là vinh hạnh của tôi.’
Không ai biết, những lời này Thương Triệt có bao nhiêu xuất phát từ chân tâm.
Âu Dương Tâm Lôi rốt cuộc không thể kiềm chế tâm tình của mình, ***g ngực cao thấp phập phồng. Dạ Húc nhìn mà lo lắng thay cô, chẳng lẽ cô không biết, sau khi biến thành thây ma, em trai tiểu Dịch càng ngày càng khó trị? monganhlau.wordpress.com
Còn lâu Âu Dương Tâm Lôi mới có thể làm khó được em trai tiểu Dịch a. Hơn nữa, chủ yếu nhất là, chọc em trai tiểu Dịch, một vị khác sẽ không dễ dàng tha thứ! Muốn chết cũng không nên như thế đi? Còn muốn làm Thiếu phu nhân Mộc gia, Dạ Húc không biết nên tội nghiệp hay đáng tiếc thay cho Âu Dương Tâm Lôi.
Nhìn dòng chữ Thương Triệt biến mất trong không khí, Mộc Bác vừa lòng gật đầu, sờ đầu Thương Triệt. “Có thể tìm thấy tiểu Triệt, anh rất vui vẻ và cũng rất may mắn.” Nếu lúc trước không tìm được em trai, Mộc Bác không biết mình bây giờ là tình trạng gì? Có lẽ là bị hối hận và áy náy bức điên rồi.
Thương Triệt hiểu lời Mộc Bác, Dạ Húc cũng hiểu. Nhưng Lâm quản gia và Âu Dương Tâm Lôi không hiểu a!
Lời này vừa ra, hai người đều muốn ngã ngửa, biểu tình lập tức vặn vẹo khác nhau.