Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử
Chương 37 : Anh, em sẽ không ghét bỏ anh!
Ngày đăng: 07:07 19/04/20
Trở lại căn cứ, Thương Triệt liền đi tắm rửa, Mộc Bác và Dạ Húc thì không được đãi ngộ tốt như vậy, hai người còn phải làm báo cáo cho Mộc Phong.
Tuy lần này thu được thắng lợi nhưng hai người biết lần này là vận may, không gặp phải thây ma cấp cao, hoặc là đã bị Thương Triệt đuổi đi.
“Hiện giờ nhân tâm ổn định, căn cứ tạm thời sẽ không xuất hiện sóng gió gì lớn.”
“Ừ, A Bác, điểm này con làm rất tốt, nhân tâm ổn định, trong trận chiến này, chúng ta xem như thành công hơn phân nửa. Mặt khác, ba gọi hai đứa đến là vì muốn cho hai đứa xem cái này.” Mộc Phong đưa hai phần tư liệu cho Mộc Bác và Dạ Húc. Hai người sau khi xem xong đều nén giận, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
“Khốn nạn!” Dạ Húc ném tư liệu lên bàn, Mộc Bác thì khẽ nhếch khóe môi, cả người âm trầm.
Mộc Phong đã tức giận qua, bây giờ ngược lại rất bình tĩnh. “Mỗi căn cứ đều túng thiếu lương thực, tiếp tục nuôi người bình thường hay không là một tranh luận đứng đầu. Lần trước lãnh đạo các căn cứ gặp mặt đã thảo luận qua vấn đề này, nhưng bị ba và lãnh đạo căn cứ thành phố C từ chối. Song lần này, người cầm quyền thành phố Y trực tiếp hành động rồi mới thông báo cho chúng ta biết. Có mấy lãnh đạo cấp cao căn cứ rất hưng phấn, muốn đi theo bước chân thành phố Y.” Mộc Phong gõ gõ tư liệu kia: “Dù sao số liệu thống kê thành phố Y rất khả quan, giết người bình thường, thậm chí lấy thịt người làm lương thực dự trữ, căn cứ quả thật giảm bớt một khoản chi lớn.” (mấy cha đó có khác gì thây ma đâu trời!)(Dung:sa đọa đến thế là cùng!)
Theo thời gian dần trôi qua, nhân tính càng ngày càng khuyết thiếu.
Dạ Húc cảm thấy có chút buồn nôn, rốt cuộc là hạng người gì mới có khả năng bình tĩnh nuốt thịt người vào bụng?
“Chú, tin tức này có bao nhiêu người biết?” Nếu người bình thường biết, sợ là bầu không khí khó khăn lắm mới ngưng tụ sẽ tiêu tan, người người hoảng sợ, nói không chừng báo cáo này còn hợp tiếng lòng không ít người lãnh đạo. Đến lúc đó lại là một mảnh hỗn loạn. monganhlau.wordpress.com
“Tạm thời chỉ có chú và Thẩm Thế Minh biết, nhưng rất nhanh toàn bộ lãnh đạo căn cứ đều sẽ biết.”
“Phiền toái nhất chính là…” Mộc Bác gõ gõ mặt bàn. “Người trong căn cứ rất nhanh cũng sẽ biết.” Vì sinh tồn, mọi người đều ra ngoài, tin tức truyền bá rất nhanh.
Mộc Phong gật đầu, ông lo lắng chính là cái này.
Dạ Húc không hợp thời chen vào nói: “Chẳng lẽ chỉ có tôi mới cảm thấy, Âu Dương gia lại muốn lên giá sao?”
Mộc Bác mỉm cười. “Không! Ông ta chẳng những không dám lên giá, ngược lại còn lo lắng, tích cực tìm Mộc gia che chở.”
Dạ Húc “…”
…
Âu Dương gia
Ném báo cáo lên bàn, Âu Dương Hùng nhịn không được xoa trán. Từ khi nhận được tin tức thành phố Y giết người bình thường, ông liền bắt đầu lo lắng.
Bị hai vị lão nhân khinh thường, Lâm quản gia còn ở bên cạnh đau lòng nói: “Đại thiếu gia, tuy chúng ta quan tâm Thương thiếu, nhưng chúng ta cũng sẽ không xem nhẹ ngài. Thật sự, chỉ là chúng ta thấy ngài rất khỏe mạnh nên mới không nhắc nhở, ngài không cần vì vậy mà ghen tị với Thương thiếu.”
“Con không…” Tranh tình cảm với tiểu Dịch…
Lời biện giải của Mộc Bác biến mất dưới ánh mắt vô cùng đau đớn của Lâm quản gia. Ai tới nói cho hắn biết, tại sao đề tài lại biến thành thế này?
Lâm quản gia bất đắc dĩ nhìn Mộc Bác rồi mới hướng Thương Triệt cười tủm tỉm nói: “Tiểu Triệt, thiếu gia rất quan tâm ngài, thiếu gia vừa rồi chỉ là ghen tị thôi.”
Thương Triệt bình tĩnh gật đầu. Ừm, anh trai rất thương yêu cậu, nghĩ như vậy, Thương Triệt tặng cho Mộc Bác một nụ cười thật to. Trong mắt người xung quanh, đây là bao dung, bao dung a.
Lâm quản gia hai mắt phát sáng, tiểu Triệt cỡ nào săn sóc, cỡ nào khoan dung a. (bác này có xu hướng giống Không Không a ~)(Dung:ở lâu bị lây thâu nàng ạ,há há)
Mộc Bác “…”
Hắn đã hết sức vô lực.
Nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, Mộc Phong không nhịn được cảm thán nói: “Có tiểu Triệt, A Bác hoạt bát hơn nhiều.” Cũng nhiều cảm xúc hơn.
“Vâng.” Lâm quản gia gật đầu phụ họa: “Thiếu gia còn biết cả ghen tị.”(sặc)(Dung:khăn này tiểu Mộng*đưa khăn*)
Mộc Bác thính lực tốt bước chân lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Thương Triệt cười tủm tỉm đỡ lấy Mộc Bác — Anh, em sẽ không ghét bỏ anh.
Mộc Bác “…”
Được rồi, chỉ cần ba, chú Lâm và tiểu Dịch vui, mình bị chế nhạo cũng không sao, thật sự.
Nghĩ như vậy, Mộc Bác lôi kéo Thương Triệt cười nói: “Vậy tiểu Dịch cần phải nhớ lời mình đã nói, anh trai xin theo em cả đời.” monganhlau.wordpress.com
Khoảng cách hai người quá gần, ánh mắt Mộc Bác quá mức sâu sắc, Thương Triệt nhịn không được đỏ lỗ tai. Cậu hiện tại vô cùng hoài niệm mặt than trước kia a.
Thấy em trai nhà mình xấu hổ, Mộc Bác tâm tình cực kỳ tốt, điểm điểm mũi Thương Triệt. “Thật đáng yêu!” (kyaaa ~ sao mà yêu thế ~ ~)(Dung:chả thế bảo sao anh ko iu em a,hí hí hí ~~~)