Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử
Chương 5 : Tắm rửa
Ngày đăng: 07:07 19/04/20
Tin tức thây ma trung giai cấp 2 xuất hiện không lan truyền trong căn cứ, nhưng vẫn ảnh hưởng rất lớn đến giới cao tầng thành phố B. Trong phòng hội nghị, mọi người biểu tình nghiêm trọng. Thây ma năng lực mạnh, lại càng ngày càng thông minh, đây cũng không phải là tin tức tốt gì.
Thẩm gia hiện giờ vẫn do Thẩm Thế Minh cha Thẩm Nguyên làm chủ, đối với con trai dã tâm bừng bừng, Thẩm Thế Minh bình thường không lo lắng lắm. Nhưng bây giờ thây ma trung giai cấp 2 xuất hiện, cái ông lo lắng đầu tiên chính là an toàn căn cứ, chỉ sợ căn cứ thành phố B không đảm bảo.
“A Bác và A Húc hiện giờ trung giai cấp 2, đối phó thây ma trung giai cấp 2 hẳn là không thành vấn đề đi.”
“Dạ.” Mộc Bác gật đầu. “Hệ khác thì dễ đối phó, nhưng thây ma biến dị hệ phong tốc độ quá nhanh.”
Thẩm Thế Minh an tâm phân nữa. “Có A Bác và A Húc xem ra căn cứ chúng ta vẫn an toàn.”
Nghe vậy, Thẩm Nguyên nhịn không được phiền muộn nói. “Không biết thây ma hiện tại tiến hóa đến giai đoạn gì rồi.” Tuy vẫn không ngừng tranh đấu với Mộc gia, nhưng hắn cũng không hy vọng thây ma cấp cao xuất hiện.
“Trước mắt thì thây ma chúng ta gặp ở ruộng rau căn cứ là cao cấp nhất.” Dạ Húc bổ sung thêm. “Thây ma tiến hóa cũng không dễ dàng, muốn tạo ra một thây ma trung giai cấp 2 cần phải có không ít con người và tinh hạch.” Cũng chính dân cư thành phố B nhiều, bằng không đâu dễ dàng sinh ra một thây ma trung giai cấp 2 như vậy?
Đột nhiên nghĩ đến chuyện Mộc Bác cho Mộc Dịch ăn tinh hạch, Dạ Húc khóe miệng nhịn không được run rẩy. Có lẽ nguy hiểm chân chính không phải thây ma hoang dại mà là thây ma nuôi nhà!
Mộc Bác cũng nghĩ đến em trai nhà mình, khóe miệng nhịn không được cong lên.
Mộc Phong từ khi đứa con nhỏ biến mất, tâm tình vẫn luôn không cao, chuyện trong căn cứ đều giao cho Mộc Bác và Dạ Húc xử lý. Bây giờ nghe được thây ma cấp cao, lại nghĩ thây ma đều là dựa vào cắn nuốt con người mà thu được lực lượng, nhịn không được nhớ tới đứa con đáng thương của mình, con ngươi cũng đỏ lên. “Thây ma tồn tại là uy hiếp lớn nhất nhân loại, A Bác, A Húc hai đứa phải cố gắng luyện tập nâng cao năng lực của mình, tiêu diệt nhiều thây ma.” Báo thù cho tiểu Dịch.
Hiểu ý tứ trong lời nói Mộc lão gia tử, hai người nặng nề gật đầu.
Trong mắt Thẩm Nguyên hiện lên vẻ tính toán.
“Hiện giờ trong căn cứ chỉ có Mộc thiếu tướng và Dạ thiếu tướng năng lực đứng đầu, chiêu gọi dị năng giả là chuyện vô cùng cấp bách. Mà thứ hấp dẫn dị năng giả nhất ước chừng chính là tinh hạch nâng cao năng lực, chúng ta dự định thông báo tin tức tinh hạch có thể trợ giúp dị năng giả nâng cao năng lực ra ngoài. Đúng rồi, Mộc thiếu tướng, trong toàn bộ căn cứ, tinh hạch trung giai cấp 2 trong tay thiếu tướng là độc nhất.”
Thẩm Nguyên vừa dứt lời, trong mắt tổ trưởng tổ nghiên cứu ngồi họp ở đây lập tức phát ra quang mang mãnh liệt. Tinh hạch bọn họ nghiên cứu rất nhiều, nhưng trung giai cấp 2 đối bọn họ mà nói chính là cực đại hấp dẫn.
Ngay cả bản thân Dạ Húc mà nói, hắn cũng không muốn xem búp bê ngoan ngoãn kia như ngoại tộc (khác loài).
Cơ mặt Thương thiếu tạm thời không thể cử động, nhưng không có nghĩa đầu cậu không thể vận chuyển. Ngược lại, làm một người thừa kế siêu việt ở Tinh Tế đế quốc, khả năng nhìn thấu của Thương thiếu khá mạnh. Từ ánh mắt Mộc Bác nhìn khối thân thể này, cậu có thể nhìn thấy sự quan tâm phát ra từ nội tâm, cho nên mới khiến Thương thiếu không chống đối thế giới này, và đó cũng là một phần nguyên nhân cậu đối xử đặc biệt với Mộc Bác.
Nhìn phản ứng hiện tại Dạ Húc cậu rất vừa lòng. Tuy Dạ Húc nhìn mặt mũi Mộc Bác, nhưng trong tư liệu Không Không biểu thị rất rõ ràng, thái độ mọi người thời không này đối thây ma chỉ có oán hận. Hiện giờ cậu còn được nuôi, không thể không thừa nhận vận khí cậu tốt.
Thấy Thương Triệt nhìn chằm chằm mình và Dạ Húc, Mộc Bác cười cười. “Sao vậy?” Thật tâm lo lắng, hoàn toàn không giống như đối đãi một thây ma.
Thương Triệt cũng biết yêu cầu kế tiếp của mình rất không hợp lý, nhưng quả thật cậu rất khó chịu, đến đây đã mấy ngày rồi mà vẫn chưa tắm qua lần nào. Chuyện này đối với một người yêu sạch sẽ như Thương thiếu mà nói, đã chịu đựng đến cực hạn.
Thấy cảm xúc rối rắm trong mắt Thương Triệt, Mộc Bác cảm thấy rất quen mắt, tầm mắt quét qua cái đĩa đựng tinh hạch sáng nay, đột nhiên trong đầu rõ ràng. “Tiểu Dịch cảm thấy…bẩn phải không?” Mộc Bác cảm thấy, bản thân càng ngày càng không nắm bắt được, lời nói không đáng tin cỡ nào cũng có thể nói ra được.
“Phụt!” Dạ Húc đang uống nước, nhịn không được phun ra.
Ngay lúc Dạ Húc muốn sờ trán bạn thân xem có phải bị sốt hay không, đôi mắt trong suốt của Thương Triệt nháy mắt sáng lên, biểu đạt vui mừng bên trong Dạ Húc nhìn thấy hết sức rõ ràng.
“A!” Dạ Húc tin chắc mình điên rồi, nếu không sao hắn lại thấy một thây ma yêu cầu sạch sẽ!
Sinh hoạt thây ma này…cũng quá cao cấp đi!
Bội phục nhìn bạn thân, cái này mà cũng có thể đoán được? Quả nhiên, cảm ứng giữa song sinh gì gì đó, tuyệt không khoa học a. monganhlau.wordpress.com
Mộc Bác cũng không ngờ mình đoán đúng. Nhìn đôi mắt mong đợi của Thương Triệt, hắn không nghĩ ra được lời từ chối, nhưng…tắm rửa cho em trai cũng là việc đầu tiên trong đời hắn gặp a.
Không kinh nghiệm gì gì đó, khiến Mộc thiếu tướng luôn luôn bình tĩnh có chút cảm giác luống cuống.