Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử

Chương 59 : Bại lộ

Ngày đăng: 07:08 19/04/20


‘Ầm’ một tiếng, Thương Triệt cảm thấy toàn bộ máu đều xông lên não, thậm chí không dám nhìn tới Mộc Phong trên tường thành.



Mộc Bác và Dạ Húc trong lòng lộp bộp, ngẩng đầu nhìn Mộc Phong.



Vẻ mặt Mộc Phong rất bình tĩnh, nhưng trên tường thành đã vang lên đủ loại kinh hô.



“Trời ạ, đó là hoàng tử dương cầm?”



“Tiểu thiếu gia Mộc gia!”



“Không phải cậu ta mất tích sao? Thế nào lại là Thương thiếu?”



“Thương thiếu chính là hoàng tử dương cầm!”







Khi thấy người Mộc gia trầm mặc, các loại âm thanh nghi ngờ dần dần nhỏ lại.



Mộc Bác im lặng, tiểu Dịch trước kia là nhân vật công chúng, hơn nữa còn có thân phận tiểu thiếu gia Mộc gia, mọi người căn bản không xa lạ. Trên tường thành hiện giờ đa số là dị năng giả, nhìn rõ diện mạo một người là chuyện rất đơn giản.



Phỏng chừng Thương Triệt cũng thông suốt điểm ấy, trong lúc nhất thời hận Tây Ma đến nghiến răng nghiến lợi.



Tiếng kinh hô bên phía căn cứ thành phố B đương nhiên không thể tránh khỏi tai được Tây Ma, ông càng ngày càng hứng thú Thương Triệt, trong thanh âm tràn ngập nghiền ngẫm và vui sướng khi người gặp họa: “Hoá ra Thương thiếu chính là nhân vật nổi tiếng, bản tướng quân có chút hối hận không sớm kết giao. Bất quá hiện tại xem ra, bản tướng quân trong lúc vô tình làm được chuyện tốt. Làm nhị thiếu gia Mộc gia, thân phận cao như vậy Thương thiếu hà cớ gì trốn trốn tránh tránh chứ? Hay là Thương thiếu… A không phải, bây giờ phải gọi là Mộc tiểu thiếu gia, có chuyện gì giấu mọi người?”



Thương Triệt mặt đen thui, híp mắt nhìn Tây Ma: “Ngươi tốt nhất cầu nguyện đừng bao giờ rơi vào tay ta.” Bằng không ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết.



Thương Triệt chưa từng nghĩ tới, cậu sẽ có một ngày dùng ngôn ngữ đe dọa người khác. Nhưng quả thật cậu rất tức giận, tân tân khổ khổ giấu diếm cứ như vậy bị phát hiện. Cậu còn chưa chuẩn bị đối mặt Mộc Phong thì sự thật đã bị phơi bày trước mắt mọi người.



Nghĩ đến các loại giải thích, Thương Triệt cảm thấy da đầu run lên.



Thương thiếu tình cảm lãnh đạm rất ít để ý thái độ người khác, nhưng ‘người khác’ ở đây không hề bao gồm Mộc Phong.



Biết mình giẫm phải địa lôi của Thương Triệt, lại được thấy Thương Triệt khó xử, Tây Ma cảm thấy hành trình đến thành phố B thật đáng giá. Tiếp tục ở lại cũng không có ý nghĩa, liền nói với Duẫn Tu cách đó không xa: “Hôm nay bản tướng quân không cứu ngươi được, chỉ cần ngươi có thể sống sót, Bản tướng quân nhất định sẽ cứu ngươi ra.” Nói xong, người liền tựa như tàn ảnh biến mất trước mặt mọi người.



Duẫn Tu “…”



Thật ra tướng quân ngài không nói những lời này ta sẽ sống rất tốt! Nếu không hiểu rõ tính tình Tây Ma, Duẫn Tu đã hoài nghi có phải mình đắc tội tướng quân hay không. Đây rõ ràng là nâng cao giá trị thù hận cho hắn a——! Không thấy ngài đã kích phát lửa giận Thương Triệt? Bây giờ tìm không được ngài tiêu hỏa, Thương Triệt rất có thể mang hắn ra làm công cụ trút giận a!



Ai oán trên người Duẫn Tu đã sắp thành thực thể.



Mông Á thản nhiên nhìn thoáng qua, viết xuống mấy chữ — Xem ra ngươi nhờ vã không đúng người rồi.



Duẫn Tu đảo mắt: “Học không tinh thì đừng nói lung tung, một thây ma học người ta nói chuyện làm gì.”



Thây ma thì làm tốt nhiệm vụ của thây ma là được rồi.




Giơ ngón giữa với không trung, Dạ Húc cảm thấy, hôm nay mình nhất định bị ngốc. Mặc kệ chuyện A Bác hay chuyện Thương Triệt, đều không tới phiên hắn quản.



Tiếp tục sau đó, Dạ Húc bi ai phát hiện, hắn chẳng những đứng ngốc ở cửa thật lâu, cuối cùng còn tri kỷ đóng cửa cho người ta. (vậy mà ko chịu mình ngốc)



Ân ái gì gì đó thật đáng giận, mình vui vẻ, chịu khổ chính là người đứng xem!



Anh em Mộc gia nhất định là khắc tinh của mình.



Không bàn tới chuyện Dạ Húc có bị ngốc hay không, sau khi Mộc Bác kéo Thương Triệt về phòng cũng không ngọt ngào như trong tưởng tượng Dạ Húc.



Thương Triệt và Mộc Bác khá mẫn cảm với cảm xúc, Dạ Húc đứng trong sân bao lâu, bọn họ đều biết.



Thẳng đến khi Dạ Húc đi rồi, Thương Triệt mới nghi hoặc hỏi anh trai nhà mình: “Có phải Dạ Húc chịu kích thích gì đó không?” Một mình đứng trong sân lẩm bẩm?



Từ khi quyết định cùng một chỗ với Thương Triệt, Mộc Bác chưa bao giờ che dấu tình cảm của mình. Đoán được bạn tốt hẳn là phát hiện tình cảm của hắn nên bị kinh hách, bây giờ cũng không thể nói sự thật cho tiểu Dịch biết, Mộc Bác đành phải nói: “Phỏng chừng là bị ba dọa.”



Thương Triệt rất là hoài nghi: “Anh ta yếu ớt như vậy?”



“…Trước cứ mặc kệ chuyện A Húc, tiểu Dịch, đánh với Tây Ma có bị thương không, nhanh cho anh xem.”



Thương Triệt lắc đầu: “Em và ông ta đều không dùng hết sức, hơn nữa, lần va chạm đó tay em hơi tê, Tây Ma cũng không khá hơn bao nhiêu. Em và ông ta, hẳn là không phân cao thấp. Ngược lại là anh, anh lại có tiến bộ?”



Mộc Bác cũng không vui. “So ra còn kém tiểu Dịch rất nhiều, mỗi lần tiểu Dịch có chuyện, anh chỉ có thể lo lắng suông, không giúp được gì.”



“Mới không có.” Thương Triệt nhanh chóng phản bác: “Anh luyện tập tương đối muộn, đạt được thành quả như bây giờ đã là rất tốt.”



Nghe em trai nhà mình an ủi, Mộc Bác rất là hưởng thụ. “Như vậy tiểu Dịch phải cổ vũ anh.”



Thương Triệt khó xử nhìn Mộc Bác: “Anh, anh đã qua tuổi làm nũng.” Cũng không phải trẻ con, còn cần cổ vũ?



Mộc Bác không soi gương, nhưng hắn có thể xác định, mặt hắn đang nứt ra.



Thấy Mộc Bác bị đả kích, khóe mắt Thương Triệt nhiễm ý cười, một nụ hôn nhẹ rơi lên má Mộc Bác. “Anh phải cố gắng nha.”



Nói xong liền đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa, đánh với Tây Ma lâu như vậy, trên người vừa mệt vừa bẩn.



Một hồi lâu sau Mộc Bác mới lấy lại tinh thần, không thể tin nhìn cửa phòng tắm đóng chặt. Đây rốt cuộc là một quả táo lớn hay là bị tiểu Dịch đùa giỡn?  monganhlau.wordpress.com



Mộc Bác có loại ảo giác nhìn không rõ tình hình.



Bất quá, tiểu Dịch biết chủ động, đó cũng là một loại tiến bộ, không phải sao?



p/s: chương trước cắt để chương này dài TT_TT đúng là trời hại lưu manh