Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử
Chương 72 : Trước khi cuộc chiến bắt đầu
Ngày đăng: 07:08 19/04/20
Đoàn người Mộc Bác vừa xuống xe Cố Tây Minh liền ra đón: “Hoan nghênh Mộc thiếu, từ khi chia tay ở thành phố H tôi luôn chờ mong được gặp lại Mộc thiếu lần thứ hai, quả nhiên không phụ công sức của tôi, chúng ta lại gặp nhau.”
Mộc Bác treo lên nụ cười khách sáo: “Có thể gặp Cố thiếu lần nữa Mộc Bác cũng thật vinh hạnh.”
“Ha ha, Mộc thiếu quá khách khí rồi, trận đánh tối hôm qua chính là thiên đại thể diện cho người sống sót chúng ta. Cố thiếu luôn khen không dứt miệng đấy. Biết Mộc thiếu hôm nay tới, Cố thiếu dẫn chúng tôi ra đây xếp hàng hoan nghênh ngài.” Một đám người dựa vào thành phố H bên cạnh lấy lòng nói.
“Này khiến Mộc Bác thụ sủng nhược kinh*, đối đầu người ngoài hành tinh, tất cả mọi người đều dốc sức, Mộc Bác chỉ may mắn hơn mà thôi, Cố thiếu quá coi trọng rồi.” (*: được sủng mà lo sợ) monganhlau.wordpress.com
“Ha ha, tôi thật thưởng thức tính khiêm tốn của Mộc thiếu. Nhưng nếu đã đạt được vinh quang bằng chính năng lực của mình thì cứ thản nhiên tiếp nhận, điều này không có gì là không tốt cả. Chuyện tối hôm qua là một thắng lợi của chúng ta, mọi người cần phải xem đây là tấm gương mà học tập theo.” Cố Tây Minh một bộ giải quyết việc chung khiến đám người Dạ Húc nhướng mày. Loại thái độ đứng ở vị trí cấp lãnh đạo khen ngợi A Bác này thật sự không thành vấn đề?
Mộc Bác vẻ mặt thản nhiên như cũ: “Tôi chỉ tận hết trách nhiệm mà thôi. Cố thiếu, chúng ta nên vào thương lượng chuyện kế tiếp trước đi.”
Thấy Mộc Bác không nể mặt xáo trộn trình tự, Cố Tây Minh đôi mắt hơi lạnh lẽo nhưng lại cười: “Phải thế, đều tại tôi quá phấn khích. Mộc thiếu, mời.”
Đoàn người Mộc Bác đi theo Cố Tây Minh vào phòng họp.
Đám người Tiêu Vũ cùng Giang Thành sắp xếp nơi ở cho người thành phố B và C.
Liếc mắt nhìn hướng đoàn người Mộc Bác đi, Giang Thành cười lạnh một tiếng: “Toàn bộ liên quân chia năm bè bảy mảng, thật không biết Cố Tây Minh tự cao cái gì chứ?”
Thật sự xem mình là người phát ngôn địa cầu à?
“Anh ta muốn làm thằng hề nhảy nhót thì mặc anh ta đi. Dù sao Mộc thiếu và Thương thiếu cũng không để anh ta vào mắt.” Mong muốn bị dày vò thì dày vò đi.
Giang Thành không ngờ tới Tiêu Vũ luôn trầm mặc ít nói lại tiếp lời mình, hơi nhướng mày: “Hôm nay Tiêu đội trưởng cũng làm cho tôi thụ sủng nhược kinh đó nha.” Ngày thường chỉ gật đầu.
Tiêu Vũ lông mày cũng chưa hề động, bình tĩnh nói: “Nếu Mộc thiếu thu nhận các anh, sau này mọi người chính là quan hệ hợp tác. Cũng không thể giống như trước làm như không thấy.”
Duẫn Tu mặc dù là tù binh nhưng chuyện nên biết vẫn biết. Cho nên lần thứ hai nhìn thấy Thương Triệt xuất hiện trước mặt mình, Duẫn Tu không hề kinh ngạc.
“Thương thiếu muốn xử lý ta thế nào?”
“Đừng tỏ ra sẵn sàng hy sinh, ta còn chưa có hứng thú giết ngươi.”
Duẫn Tu bị nghẹn: “Vậy ngươi tới tìm ta nói chuyện phiếm giải sầu? Thuận tiện để ta nhìn xem các ngươi ai thắng ai bại?”
“Ta không rảnh rỗi như thế.” Thương Triệt nhíu mày: “Ta và Tây Ma chỉ có thể kìm hãm lẫn nhau. Nhưng để mặc kệ ngươi ở ngoài quá nguy hiểm, đến bây giờ ta vẫn chưa hiểu hết tác dụng của năng lượng hạch. Cho nên để ngừa bất trắc, ngăn cách ngươi với bên ngoài tương đối tốt.”
Duẫn Tu còn chưa rõ ràng hàm ý trong lời nói Thương Triệt thì đã cảm thấy ý thức trống rỗng, sau đó người cũng biến mất.
Lúc này, vòng bạc trên tay Thương Triệt sáng ngời, giọng nói bất mãn của Không Không truyền đến: “Chủ nhân, sao ngài có thể tùy tiện ném rác rưởi vào chỗ ta.” Không Không thích thu thập đồ vật, nhưng không bao gồm người sống thế này.
Không thèm để ý đến Không Không phát điên, Thương Triệt chỉ thản nhiên căn dặn: “Phải cam đoan hắn còn sống.” Thương Triệt cũng không chắc không gian của Không Không có thể bảo tồn vật sống.monganhlau.wordpress.com
Không Không kêu gào kháng nghị: “Ta không muốn chăm sóc hắn, ta muốn chiến đấu, ta muốn đại chiến với người ngoài hành tinh. Chủ nhân, ngài không thể cướp đoạt quyền lợi chiến đấu của ta.”
Thương Triệt dứt khoát cho một đạo tinh thần lực trấn áp vòng bạc.
Giải quyết chuyện Duẫn Tu xong, cuộc chiến thật sự cuối cùng bùng nổ.
Đứng trước nơi từng là căn cứ quân sự, hiện tại thành nơi người ngoài hành tinh đóng quân, Cố Tây Minh phất phất tay, lấy dị năng giả thành phố H làm đại biểu, tách ra một phần tiến về phía trước.
p/s: Mấy hôm nay ta rất muốn đóng cửa nghỉ edit, chắc mọi người đã nghe chuyện truyện nhà ta bị người khác mang đi post lên wattpad. Người đó nói ko copy từ nhà ta mà được người khác share trên zing và tất nhiên ko biết của ta edit nên mới ko xin mà post như thế. Ta tin người đó thật sự ko copy, vì ta chỉ mới đổi pic sang pass cách đây không lâu. Còn về chuyện người đó được người khác share hay chính ta share thì ta ko rõ. Khi các bạn xin word ta thì các bạn nói thế nào? Các bạn sẽ ko share hoặc post lung tung, nhưng cuối cùng thì sao? Nói thật, ta rất thất vọng…