Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử

Chương 79 :

Ngày đăng: 07:08 19/04/20


Việc dọn dẹp thây ma đối với đám người Mộc Bác đương nhiên là dễ như trở bàn tay. Sau một ngày mệt mỏi trở lại căn cứ, chú Lâm đã chuẩn bị bữa tối.



“Thiếu gia về sớm.” Chú Lâm đón lấy áo khoác Mộc Bác. Ở bên ngoài có hơi lạnh nhưng trong nhà có thể mặc ít một chút.



“Hôm nay thu hoạch không tệ, có nhiều người ra ngoài làm nhiệm vụ nên về sớm.”



“Thì ra là thế! Tóm lại là các cậu có bản lĩnh.”







“Thiếu gia rửa tay đi rồi dùng cơm.”



“Dạ, chú Lâm vất vả, con đi xem tiểu Dịch trước.”



Nói xong Mộc Bác liền xoay người đi lên lầu.



Thương Triệt vẫn ngủ như cũ.



Mộc Bác ngồi cạnh giường, hôn hôn một cái. Sau đó bất đắc dĩ thở dài, chỉ ra căn cứ nửa ngày thế mà làm hắn nhớ mong đến như vậy.



Tiểu Dịch, nhanh nhanh tỉnh lại…







Trong thời gian ngắn là không thể thăng cấp, Mộc Bác đành phải tiêu phí thời gian cho việc xây dựng căn cứ.



Cứ như thế lại một tháng qua đi, sương mù dày đặc trong không gian đã trở nên mỏng manh. Thương Triệt mở mắt, trong mắt hiện lên ý cười thản nhiên. “Phá!”



‘Xoảng’ một tiếng, sương mù tựa hồ bị đông cứng, sau đó vỡ vụn như thủy tinh.



Cảm giác quay trở lại, Thương Triệt hiện đã ở trong thân thể mình.




Ai quản Thương Triệt có phải là Mộc Dịch hay không. Chỉ cần cậu vẫn là bạn tốt, là anh em tốt của bọn họ, là Thương thiếu luôn bảo hộ căn cứ thành phố B, bọn họ liền bội phục và đi theo.



“Ba, con đã khỏe rồi, không còn vấn đề gì nữa.” Thương Triệt nhanh chóng an ủi.



Mộc Phong gật đầu, vẻ mặt vui mừng.



“Chú Lâm, con đã không sao.” Thấy ông sau khi cậu xuống liền nhịn không được rơi nước mắt, Thương Triệt lại an ủi một phen.



“Ừ, Ừ, tiểu thiếu gia đừng quan tâm đến tôi, chỉ là tôi vui quá thôi.” Lâm quản gia cười ha ha lau nước mắt. Tiểu thiếu gia rốt cuộc không sao.



Người còn lại thấy hai ông cụ cảm xúc yên ổn mới tiến lên. Dạ Húc trực tiếp đánh một quyền lên vai Thương Triệt, tình cảm muốn biểu đạt không cần nói cũng biết. monganhlau.wordpress.com



Thương Triệt cũng mỉm cười. Nhìn phần Dạ Húc lo lắng cho cậu, sau này cậu sẽ bớt đày Dạ Húc.



Thương Triệt còn chưa nghĩ xong, một ý thức mãnh liệt liên kết với cậu. Thương Triệt biết, là Không Không.



Quả nhiên, Không Không lập tức nhào đến. Mập mạp cảm thấy mấy tháng nay nó giống như trẻ con bị gởi nuôi, cực kỳ ngược tâm. Bây giờ tìm được phụ huynh, đương nhiên phải khóc lóc kể lể đủ loại. Cầu an ủi, cầu vuốt ve ~



“Hu hu, chủ nhân, cuối cùng ngài cũng tỉnh, Không Không bị Mông Á khi dễ rất thê thảm, oaaaaa ~ !”



Mọi người 



Một đám quạ đen bay qua cảm giác thế nào?







Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: có chút việc, vì thế viết ngắn



Edit nói ra suy nghĩ của mình: chương ngắn, edit thiệt là sướng, ước gì chương nào cũng thế ~ ~

Beta: ta đồng ý với editor a :3c