Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành
Chương 101 :
Ngày đăng: 12:11 18/04/20
Lục Vân một lần nữa quan sát Cung thiếu vẻ mặt hồn nhiên, không xác định hỏi,”Cậu thật sự đã khai trai rồi?”
“Ân.” Cung Lê Hân mỉm cười, thản nhiên mở miệng,”Tuy nói tất cả động vật đều bị biến dị, không có thịt để ăn, nhưng bạn tôi đã cho tôi mấy lọ sốt thịt bò, để trong không gian của Lý Đông Sinh cũng sẽ không bị hư. Tôi khi nào muốn khai trai* thì cứ múc một muỗng ăn với bánh mì trắng hoặc cơm, mùi vị rất ngon.” (* : mng đã hiểu chưa =]]] tiểu Vân nói khai trai nghĩa là mất ‘zin’, hiểu theo nghĩa bóng, còn từ “khai trai” mà tiểu Hân hiểu là một cụm từ trong tôn giáo, nói về việc bắt đầu ăn mặn sau khi hết kỳ ăn chay; mà lúc này tiểu Hân đang ở mạt thế, ko có thịt ăn, nên cũng có thể xem như “ăn chay”, vì thế tiểu Hân đã hiểu lầm như thế, e nó ko hiểu những thứ quá “cao siêu” mà =]]]]] )
Dứt lời, cậu liền chớp chớp mấy cái, thành thật nói tiếp,”Mọi người vất vả mới tới được một lần, tôi cũng không có gì để tiếp đãi, thế thì lấy sốt thịt bò ra cho mọi người khai trai đi, chỉ còn một lọ cuối cùng, nhưng mọi người ăn hết cũng không sao.”
Cậu gọi tới nữ nhân mà trước đó bị đuổi đi, bảo cô tới phòng giam 223 ở khu Đông tìm Lý Đông Sinh, lấy sốt thịt bò qua. Nữ nhân kia khóe miệng run rẩy rời đi.
Lục Vân đã hoàn toàn lâm vào trạng thái hóa đá, đối mặt với một cổ nhân Cung thiếu này, hắn nói toạc ra còn được, đằng này lại cố tình nói “khai trai” hiểu theo nghĩa hiện đại, khó trách người ta hiểu sai, nói gà nói vịt cả ngày. Cung thiếu vẫn y chang hai năm trước, quá ngây thơ! Trước mặt Cung thiếu, Lục Vân thấy mình thật đáng khinh, đáng khinh chưa từng có.
Mọi người im lặng một hồi, bất ngờ cười ha hả đến nỗi ngửa tới ngửa lui, chảy cả nước mắt. Kỳ tích, thật sự là kỳ tích! Bọn họ chưa bao giờ gặp một thiếu niên đơn thuần như thế này.
Bào Long vừa cười vừa vỗ mạnh lên bàn, dục hỏa trong lòng vô cùng khó nhịn. Gã đã chơi cả nam lẫn nữ trong đám phạm nhân, nhưng chưa từng thấy thiếu niên nào sạch sẽ đến khó tin như vậy, còn có tướng mạo làm người ta si mê như vầy. Nếu thiếu niên bỏ đi vẻ mặt hồn nhiên, mà nhiễm sắc màu *** thì sẽ như thế nào?
Nghĩ đến đó, hạ thân Bào Long liền cứng như thiết, ôm lấy nữ nhân bên cạnh ngồi lên đùi gã, cách lớp vải quần thầm đỉnh lên vài cái, cân nhắc mình nên nhanh chóng bắt thiếu niên vào tay.
Cung phụ cũng tức cười, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ có phải con mình trưởng thành quá muộn hay không? 18 tuổi rồi, nên hiểu chút về chuyện này.
Khuôn mặt Mạnh Nguyên Cát thoáng vặn vẹo, khàn khàn mở miệng,”Cậu bộ không đọc sách sao? ‘Hai chân dê’ chính là người, bọn họ đang ăn thịt người!” (cái này ta cũng ko bik tại sao ‘hai chân dê’ = ‘thịt người’ nhưng mà search trên mạng thì mấy bộ truyện khác cũng như thế, ko giải thích nên mng cứ hiểu như thế đi :v )
Cổ họng Lục Vân như bị người bóp chặt, sắc mặt từ trắng biến thành xanh tím, nhìn qua Trịnh Triều Hà mặt như ăn được món ngon, liền lộ ra biểu tình chán ghét tới cực điểm. Không nghĩ tới a, tên này nhìn thanh nhã lịch sự, lại là một người mặt người dạ thú, heo chó không bằng! Chán ghét trong lòng vô luận thế nào cũng không thể nén xuống.
Trịnh Triều Hà không hề để ý tới cái nhìn của mấy người Lục Vân, gã chỉ cần thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ Tống tướng quân giao là được. Thịt người, gã và Tống tướng quân đã từng âm thầm ăn qua, một thủ đoạn vô cùng bình thường, không có lương thực, vì sống sót, bất cứ thứ gì có thể bỏ vào miệng bọn họ đều nguyện ý nếm thử. Bào Long và Khang Chính Nguyên tuy rằng ngu xuẩn, nhưng tình tình đủ ngoan, khó trách có thể an nhiên sống sót trong mạt thế, làm đầu lĩnh căn cứ.
Nghĩ thế, Trịnh Triều Hà lấy khăn tay trên bàn, ưu nhã lau miệng, chậm rãi nói,”Bữa cơm này thật phong phú, rất ngon miệng, đa tạ Bào Long tiên sinh đã nhiệt tình tiếp đãi. Thời gian của chúng tôi không nhiều, sáng mai còn phải qua căn cứ khác mộ lương, không biết Bào tiên sinh và Khang tiên sinh đã cân nhắc về điều kiện lúc trước chúng ta bàn qua điện thoại chưa?”
Bào Long và Khang Chính Nguyên liếc nhau, đồng thanh hỏi,”Không biết cậu có thể cho bọn tôi nhìn “hàng” trước không? Trước khi giao dịch cũng phải kiểm tra chứ?”
Vậy là đồng ý rồi? Trịnh Triều Hà mừng thầm trong lòng, tay cầm một chiếc hộp màu đen bằng nhung, đặt lên bàn mở ra, khẽ đẩy lên để hai người thấy rõ ràng.
Trong hộp là hai tinh hạch cấp ba trung giai, trái là thổ hệ, phải là phong hệ, nằm trong lớp nhung màu đen, trông có vẻ lưu quang dật thải, rực rỡ lóa mắt, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người ở đây. Tinh hạch cấp ba trung giai, hơn nữa vừa ra tay đã là bốn miếng, đủ để khiến mấy người này mắt đỏ tim đập dồn dập.
Đôi mắt đục ngầu của Bào Long và Khang Chính Nguyên bỗng nhiên sáng lên, toát ra ánh mắt tham lam không hề che dấu, kìm lòng không được vươn tay vào hộp, lại bị Trịnh Triều Hà giành trước một bước, ‘ba’ một tiếng đóng lại nắp hộp thu vào không gian.