Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành
Chương 103 :
Ngày đăng: 12:11 18/04/20
Phòng ở cho giám ngục rất đơn sơ, một phòng ngủ, một phòng tắm, tổng cộng chỉ hơn mười mét vuông, đặt thêm bàn và giường, không gian có vẻ càng thêm nhỏ hẹp.
Hạ Cẩn theo sau Cung Lê Hân vào phòng, tầm mắt đầu tiên quét qua chiếc giường đơn với ra giường in hoa màu lam, mày nhướng lên.
“Đây là ký túc xá cho một người, giường đều nhỏ như vậy, đêm nay phải ủy khuất Hạ đại ca chen chúc với em rồi.” Cung Lê Hân theo tầm mắt của hắn nhìn lại, ngượng ngùng giải thích.
“Không sao, anh đâu có ủy khuất.” Hạ Cẩn cười xoa đầu cậu, ôn nhu nói.
Hắn chẳng những không thấy ủy khuất, còn cảm thấy vô cùng vừa lòng. Giường càng chật càng tốt, nếu chật tới nỗi Lê Hân chỉ có thể ngủ trên người hắn càng tốt hơn. Nghĩ thế, tim Hạ Cẩn liền đập gia tốc, hạ phúc nóng như lửa, lại phải cố nén lửa tình trong người.
Hai người ngồi xuống nói về tình hình gần đây của mình, một thủy hệ dị năng giả gõ cửa phòng tiến vào, cấp nước vào bồn tắm lớn để khách rửa mặt, lại cho thêm nước ở chiếc thùng dự bị bên cạnh. Nguồn nước hiện nay cũng ô nhiễm, nước dùng trong căn cứ đều do thủy hệ dị năng giả cung cấp, giá trị của thủy hệ dị năng giả trong lúc đó tăng cao, trở thành tài nguyên quan trọng mỗi người đều tranh đoạt.
Đợi cho thủy hệ dị năng giả kia rời đi, Cung Lê Hân vào phòng tắm, vói tay vào bồn, dùng nội lực đun nước đến độ ấm thích hợp, sau đó vẫy vẫy Hạ Cẩn,”Hạ đại ca, mau vào tắm rửa đi, trên người nhẹ khàng khoan khoái mới nghỉ ngơi tốt được.”
Nhìn thiếu niên khom người nằm sấp lên thành bồn, cái mông mượt mà vểnh lên, đường cong ưu mỹ, tầm mắt tiếp tục lướt qua đường viền dài của áo T-shirt, lộ ra vòng eo mảnh mai mềm dẻo, không chút mỡ thừa được ôm gọn, đôi mắt xanh nhạt của Hạ Cẩn dần chuyển thành xanh thẫm, trong lòng rục rịch.
“Không bằng em tắm chung với anh đi, đỡ lãng phí nước.” Hắn bước chân đi vào, nắm lấy nắm đấm cửa, thanh âm khàn khàn.
“A, cũng được.” Cung Lê Hân nghĩ một chút liền gật đầu đáp ứng. Cậu nhanh nhẹn cởi áo, nhíu mi mở miệng,”Hạ đại ca, lần này anh đến sao không báo trước cho em biết? Em cũng chưa chuẩn bị tốt để chiêu đãi anh.”
Hạ Cẩn vô cùng vừa lòng, động tác trên tay nhanh hơn, cúi đầu ngậm lấy môi thiếu niên, nuốt tiếng rên rỉ của cậu vào bụng, bắt đầu một lượt miệng lưỡi giao triền mới. Ước chừng qua tiếp vài phút, hắn mới lưu luyến thả ra, thấp giọng nói,”Tuy hiện tại anh rất muốn…nhưng mà, anh không muốn ngày mai tỉnh lại lại phải để em nhìn anh rời đi, cho nên, em chờ một thời gian, chờ Hạ đại ca trở về, chúng ta sẽ làm chuyện còn khoái nhạc*, thoải mái hơn bây giờ gấp trăm lần. Có được không?” (* : khoái hoạt, vui vẻ)
Cắn cắn vành tai Cung Lê Hân, Hạ Cẩn vô sỉ dụ dỗ. Thiếu niên ngây ngô chưa từng trải nghiệm dễ lừa nhất, mặc kệ Lê Hân thích nam nhân hay nữ nhân, chỉ cần hưởng qua tư vị tuyệt vời này một lần sẽ ghi tạc trong đầu, khắc sâu vào cơ thể, một đời không thể quên. Nếu đã yêu, Hạ Cẩn sẽ không để mình lâm vào hoàn cảnh khó khăn cầu mà không được, mà sẽ hao tâm tổn trí, không từ thủ đoạn cướp lấy tâm thiếu niên. Huống chi, thiếu niên nhìn quá mức chọc người, hắn tạm thời lại không thể ở bên thiếu niên, dĩ nhiên phải sử dụng một ít thủ đoạn.
“Được!” Tư duy Cung Lê Hân đã hoàn toàn bị *** khống chế, hốt hoảng đáp. Thân thể cậu vốn cần thải bổ nguyên dương, hơn nữa lại thích Hạ Cẩn từ tận đáy lòng, dĩ nhiên không thể kháng cự ý dịnh dụ dỗ của hắn.
Hạ Cẩn cười nhẹ, xuất ra mọi thủ đoạn, kỹ xảo triệt động, để cả mình và người trong lòng đều được thoải mái. Một trận điện lưu kịch liệt xuyên qua thân thể cả hai, hai người gắt gao ôm chặt nhau, trước sau phóng ra, chất lỏng trăng trắng đặc sệt dính đầy trên bụng hai người, hình ảnh nhìn *** mĩ vô cùng.
Phục hồi tinh thần từ dư vị cao trào, Hạ Cẩn cúi đầu chăm chú nhìn thiếu niên dựa vào cổ mình hít thở, yêu thương vuốt ve đuôi mắt hồng hồng ươn ướt của cậu, mặt đầy thỏa mãn.
Lẳng lặng ôm nhau một hồi, thấy nước đã lạnh, Hạ Cẩn rửa sạch đống hỗn độn trên người cả hai, ôm lấy thiếu niên người vẫn mềm nhũn lên giường. Thấy thiếu niên nhu thuận rúc vào lòng mình đi vào giấc mơ ngọt ngào, Hạ Cẩn mỉm cười, tinh tế hôn lên mái tóc tỏa ra mùi thơm của cậu, nhắm mặt lại thầm nghĩ : Một chuyến này xem như không đi không công! Giấc mộng tra tấn hắn mỗi đêm rốt cuộc cũng đã thành hiện thực.
Bản thân chỉ còn một đêm, vốn định tranh thủ thời gian để có thể cùng người mình yêu chung một chỗ, nhưng đợi khi Hạ Cẩn tỉnh lại, Cung Lê Hân đã lặng yên không tiếng động ra khỏi cửa. Khi cậu mang bữa tối trở về, phía sau còn có Tống Hạo Nhiên sắc mặt âm trầm cùng Lâm Văn Bác với nụ cười hết sức giả dối. Hai người lấy ra bài Poker, khiến hai mắt Cung Lê Hân lập tức lóe sáng.
Không đành lòng nhìn Lê Hân thất vọng, Hạ Cẩn cố nén xuống không kiên nhẫn trong lòng, gia nhập vào đội ngũ đánh tiến lên. Chơi tới tận nửa đêm, Lâm Văn Bác cùng Tống Hạo Nhiên một chút cũng không chịu rời đi, cuối cùng, thật sự mệt chịu không nổi nữa, liền dứt khoát trải đệm ra sàn trong phòng Cung Lê Hân, còn lấy lý do giường chật cứng rắn kéo Hạ Cẩn ngủ dưới đất, hành vi cực kỳ vô lại.
Hôm sau khi rời đi, sắc mặt Hạ Cẩn vô cùng đen, âm trầm nhìn chăm chú Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác liếc qua một cái, mỗi bước đều cẩn thận trèo lên trực thăng. Trịnh Triều Hà vẻ mặt cũng rất tiều tụy, nhưng trong mắt không có chút thất vọng, phỏng chừng lương thực cuối cùng vẫn rơi vào tay gã.