Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành
Chương 107 :
Ngày đăng: 12:11 18/04/20
Mặt sàn xi-măng yếu ớt không thể chịu được oanh kích của hai cao thủ dị năng, bị đánh thủng thành một lỗ lớn, vụn đá, tro bụi tất cả đều rơi xuống phòng bên dưới, vài tiếng kêu sợ hãi trước sau vang lên làm Lâm Văn Bác cùng Tống Hạo Nhiên còn đang đánh nhau nhanh chóng tách ra, ngược lại đi tới xem xét có người nào bị đè bị thương không.
Kinh hãi nhìn chiếc giường bị đống xi-măng “chia năm xẻ bảy”, trong lòng Tào Á Nam đầy hoảng sợ. Này thật đúng là họa trời giáng a, may mà cô ghét giường quá nhỏ, không thể ngủ cùng Dương Hiểu Tuyết cùng Nhạc Gia trên đó được, mà lăn thành một đoàn dưới đất, bằng không lúc này đã biến thành thịt nát rồi.
Lấy ra giường cẩn thận bao Dương Hiểu Tuyết và Nhạc Gia lại, xác nhận không lộ ra địa phương không nên lộ, quay sang nhìn hai nam nhân từ trên trời rớt xuống, Tào Á Nam nhảy dựng lên, chỉ vào hai người mắng,”TMD các anh! Mới sáng sớm nháo cái gì? Có biết là vừa rồi thiếu chút nữa đã đè chết bọn tôi không?! Muốn đánh thì ra ngoài đánh, lão tử phụng bồi!”
“A Nam! Mặc quần áo trước rồi nói!” Nhạc Gia bóp trán, vô lực nhắc nhở. Dương Hiểu Tuyết cố giãy dụa trong ra giường bó chặt, vươn cánh tay trần trụi ra, nhặt quần áo tán loạn trên đất cho cô nàng.
Tào Á Nam cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện trên người mình trống trơn, cũng không thèm để ý tới ánh mắt hai nam nhân, cầm lấy quần áo chậm rãi mặc vào, nếu không nhìn tới gương mặt hào quang bắn ra tứ phía kia, thì thái độ tự nhiên phóng khoáng của cô còn giống đàn ông hơn cả Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên.
“Ngượng ngùng, là do chúng tôi sơ ý!” Lâm Văn Bác quay mặt đi giải thích, không nhìn tới dáng người lồi lõm gợi cảm của Tào Á Nam. Nháo tới nỗi làm kinh động tới cô như vậy, lửa giận cùng không cam tâm trong lòng hắn cũng thoáng chút bình ổn trở lại.
“Xin lỗi!” Đôi mắt đỏ sậm của Tống Hạo Nhiên dần nhạt đi, mím môi nói.
“May mà tối qua bọn tôi không ngủ giường, không thì hôm nay các anh đi giải thích với quỷ đi! Tôi nói này, hai người các anh không phải anh em tốt sao? Động cái đã trở mặt thành thù?” Tào Á Nam tức giận mở miệng, vuốt cằm nhìn nhìn đánh giá hai người, ánh mắt đó như có tính xuyên thấu, hận không thể nhìn xuyên qua quần áo hai người.
“Không liên quan tới cô.” Tống Hạo Nhiên bị ánh mắt đáng khinh của cô nhìn đến nỗi cả người không được tự nhiên, lạnh lùng liếc cô một cái, bước nhanh về phía cửa.
Lâm Văn Bác khẽ gật đầu với Tào Á Nam, thấp giọng nói,”Lát nữa tôi sẽ cho người tới sửa phòng cho cô, xin lỗi đã quấy rầy.”
“Vậy được rồi.” Hốc mắt Tống Hạo Nhiên đỏ lên, do dự thật lâu mới vô lực gật đầu.
“Chúng ta đi thôi, nghĩ xem một hồi phải giải thích như thế nào.” Lâm Văn Bác vỗ vỗ vai hắn, đôi mắt vàng nhạt lưu quang dật thải nay trở nên đầy tử khí.
“Đã như vậy còn giải thích thế nào? Mẹ nó! Nếu Lê Hân không chịu tha thứ cho tôi, tôi sẽ lập tức đi làm thịt tên Hứa Nhị khốn khiếp kia!” Tống Hạo Nhiên đi sau Lâm Văn Bác, mày nhíu chặt, biểu tình vô cùng nóng nảy. Hai mắt Lâm Văn Bác cũng toát ra một tia sát khí, nhưng nhiều hơn là áy náy cùng hối hận. Hai người đỡ nhau quay về phòng, không còn tình trạng giương cung bạt kiếm, đối đầu tranh phong trước đó nữa.
Đầu sỏ Hứa Nhị nằm trên giường hắt xì mạnh một cái, nhu nhu mũi, xoay người tiếp tục ngủ—
————————————
Cái máy đó nà =))))) XD
———————————————————
Tác giả có lời muốn nói : chúc mọi người năm mới vui vẻ, cả năm đại cát, người một nhà đoàn viên, bình an!
******************************