Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành
Chương 114 :
Ngày đăng: 12:11 18/04/20
Con tang thi phong hệ cấp bốn đê giai há to cái mồm hôi thối, tê rống với bảy người, tiếng gào còn chưa dứt, thân thể đã giống như một viên đạn, lấy tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy đánh về phía họ. Ngọn đèn giao thông bị nó đạp dưới chân không thể chịu được lực trùng kích cực đại, ‘răng rắc’ một tiếng gãy thành hai đoạn rớt xuống đất.
Ưu thế lớn nhất mà tang thi và nhân loại có được từ phong hệ dị năng chính là tốc độ. Tốc độ sau khi đạt tới cực hạn có thể sinh ra bao nhiêu uy lực, chỉ có một câu có thể diễn tả chính xác—thiên hạ võ công, vô kiên bất phá, duy khoái bất phá*. Có được tốc độ chẳng khác nào nắm được tiên cơ, nắm được tiên cơ rồi, đối chiến xem như đã thắng được một nửa.(* : [天下武功, 无坚不摧, 唯快不破] : võ công thiên hạ dù không gì cản phá được nhưng chỉ cần có tốc độ vượt bậc thì vẫn sẽ phá giải thành công)
Nếu con tang thi phong hệ cấp bốn đê giai này gặp người khác, hôm nay chắc chắn mọi việc đều sẽ thuận lợi, một kích chết hết, nhưng cố tình nó lại gặp phải Cung Lê Hân người có một thân võ công tuyệt thế, về tầm quan trọng của tốc độ, Cung Lê Hân cũng biết, chẳng những biết mà còn hiểu rất rõ.
Cùng lúc khi tang thi đánh tới, Cung Lê Hân cũng gập chân, bắn tới nhanh như đạn, hai đạo hắc ảnh giao nhau giữa không trung, triền đấu cùng một chỗ, tức thời đã đánh hơn trăm chiêu.
Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên nhíu mày nhìn mặt nhựa đường cứng rắn bị một cước của thiếu niên đạp cho tứ phân ngũ liệt, lõm xuống thành hố sâu, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Bọn họ vốn tưởng thiếu niên đã đủ cường hãn, không nghĩ tới, cậu thế nhưng vẫn giữ lại chút thực lực. Loại tốc độ nhanh đến nỗi mắt thường không thể nhìn thấy này con người thật có thể đạt tới sao?
Bốn người còn lại một khắc khi nhìn thấy tang thi phong hệ cấp bốn đê giai kia xuất hiện đã lâm vào tuyệt vọng, khí lực cả người như bị tháo hết, chỉ có thể xụi lơ một góc chờ chết. Bọn họ không biết thiếu niên lao ra khi nào, khi bọn họ khôi phục tinh thần, cả đám chỉ biết nhìn lên không trung nhìn hai đạo tàn ảnh khi thì giao nhau, khi thì tách ra, biểu tình trên mặt chết lặng. Trong lòng bọn họ rất rung động, đến nỗi có chấn động xẹt qua đầu cũng không biết nên phản ứng thế nào.
Hai hắc ảnh vẫn tiếp tục tranh đấu, người bên dưới tuy không thấy rõ động tác của bọn họ, nhưng tiếng ‘leng keng’ do nắm đấm đánh vào da thịt cùng chưởng phong lại nghe nhất thanh nhị sở. Tim Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác nhói đau, không biết mấy quyền mấy chưởng này đánh lên người thiếu niên sẽ làm cậu ra sao, trong lòng nhất thời dâng lên cảm giác vô lực cùng không cam tâm. Bọn họ rốt cuộc vẫn quá yếu, nhất định phải nhanh chóng mạnh lên, để có thể vì thiếu niên mà che đi hết thảy mưa gió.
Hoàn toàn không biết người bên dưới đang lo lắng cho mình, hiện tại trên mặt Cung Lê Hân chỉ còn nụ cười đầy hứng thú, tinh quang trong mắt lóe lên, chuyên tâm so chiêu với tang thi trước mắt. Để không quá gây chú ý, cậu đã kìm nén rất lâu rồi, thật vất vả mới tìm được đối thủ ngang tài ngang sức đánh một trận, cậu cảm thấy cực kỳ vui vẻ, không muốn chấm dứt quá nhanh.
Bị phong nhận đánh trúng, tuy không thể cắt được da nhưng vẫn mang tới cảm giác đau, khi chiến đấu Cung Lê Hân rất hưởng thụ loại cảm giác này, nó kích thích cậu càng đánh càng hăng, khiến cậu thấy hưng phấn dị thường. Nhưng mà, tang thi phong hệ kia lại đã có chút không chịu được, không rõ vì sao cái con người này bị dính phong nhận nhiều vậy mà vẫn chưa chết.
“Một cô gái, tính danh không rõ, dung mạo không rõ, tuổi tác không biết, biệt danh là Tiểu Yêu, thường mặc một ngoại bào có mũ trùm, người cao chừng mét năm mét sáu, dáng người gầy yếu, tính cách thâm trầm, trên người mang theo vị đạo của thuốc.” Lâm Văn Bác đơn giản miêu tả đặc thù của Tiểu Yêu một lần.
Cả đám Lưu Thanh khó nói, đặc thù này cũng quá không rõ ràng a. Bất quá, có thể vì thế mà kéo được quan hệ với tuyệt thế cao thủ, bọn họ liền nhanh chóng lộ ra biểu tình vui sướng, liên tục đáp ứng.
Đoàn người cước bộ nhẹ nhàng đi về phía khách sạn 5 sao, ít nhiều có thể do uy áp còn dư lại của con tang thi cấp bốn đê giai kia, nên trên đường đi vô cùng an bình.
Khi vừa bước vào khách sạn, vành tai Cung Lê Hân khẽ nhúc nhích, cước bộ thoáng dừng lại rồi nhanh chóng khôi phục lại bình thường, theo sau Lâm Văn Bác đi tới cầu thang. Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên theo thói quen thu lại màu mắt chói mắt, dẫn tới đám Lưu Thanh liên tục ghé mắt, không rõ hai người làm bằng cách nào, muốn hỏi lại không dám mở miệng, chỉ có thể ngầm suy đoán : có thể đây là năng lực đặc thù của dị năng giả cấp ba cao giai chăng.
Đi được mấy bậc thang, Cung Lê Hân lại chau mày, bỏ lại một câu ‘Là nữ nhân’ không đầu không đuôi liền nhanh chóng chạy lên lầu. Khi cậu vừa bước vào sảnh khách sạn, đã nghe thấy có tiếng người qua lại bên trong, vốn không muốn chạm mặt với những người này, nhưng ẩn ẩn nghe thấy tiếng kêu cứu của nữ nhân truyền tới, cậu lập tức thay đổi ý định.
Tiểu Yêu không phải là nữ sao? Cho nên bọn họ phải mở rộng phạm vi tìm kiếm, phàm là nữ nhân đều tiếp cận, xác định thân phận các cô.
Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên nháy mắt liền hiểu rõ ý tứ của cậu, lập tức cất bước đuổi theo.
**************************************