Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 12 : Đặc huấn

Ngày đăng: 12:10 18/04/20


Nhờ câu nói được xem như đùa của Cung Lê Hân mà tâm tình Lâm Văn Bác cùng Tống Hạo Nhiên trở nên vô cùng tốt. Đến khi hai người thu lại ý cười, chẳng những mệt nhọc trong một ngày tan thành mây khói, mà cả thể xác lẫn tinh thần đều cảm thấy thập phần thư sướng (khoan khoái/dễ chịu).



Lúc trước thế nào lại không phát hiện Cung Lê Hân thú vị như vậy, còn ở chung rất tốt chứ ? Lâm Văn Bác cùng Tống Hạo Nhiên nhìn thiếu niên đang đi trước mặt, khúc mắc trong lòng dần dần biến mất, hảo cảm (cảm tình) ngược lại ngày càng tăng.



Trải qua hai tháng quan sát, hắn không thể không thừa nhận, ‘thích’ của Cung Lê Hân đối với hắn không liên quan đến tình yêu. Hôm đó sau khi cả hai nói chuyện rõ ràng, nóng bỏng cùng tha thiết trong mắt Cung Lê Hân đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại thanh triệt (trong suốt/trong veo) cùng thản nhiên. Ở cùng một chỗ với một Cung Lê Hân như thế, hắn cảm thấy vô cùng thả lỏng và thoải mái.



Kỳ thật, tình cảm của nam nhân rất dễ thành lập. Chỉ vài giờ ngắn ngủi “đồng cam cộng khổ”, quan hệ hai người đã nhanh chóng tiến triển thêm một bước.



Cuối tháng tám đầu tháng chín là thời điểm cuối thu nắng gắt, ánh mặt trời đỏ rực ngã về tây, phát ra nhiệt độ vẫn kinh người như cũ. Ba người trải qua nửa ngày lăn qua lăn lại, sớm đã phong trần mệt mỏi, mồ hôi nhễ nhại, tập xong liền khẩn cấp cầm quần áo chạy đến phòng tắm công cộng của khu huấn luyện.



Người trong nhà tắm rất nhiều, thấy Tống thiếu tướng bước vào, liền sôi nổi tiến lên chào hỏi, có người động tác còn nhanh hơn, nhanh chóng nhường chỗ trống cho ba người.



“Mệt mỏi cả ngày rồi, mau tắm nước ấm rồi giải lao. Xong xuôi Tống đại ca mời em ăn cơm. Chẳng phải lần trước em nói thích beefsteak sao? Chúng ta hôm nay đi ăn cơm Tây.” Tìm người mượn một cái mộc dũng(*), đem quần áo sạch của Cung Lê Hân đặt một bên để cậu dễ dàng lấy mặc lúc tắm xong, Tống Hạo Nhiên ôn thanh nói.



(*) : là cái thùng nhỏ nhỏ mà người Nhật hay cầm lúc vào nhà tắm công cộng đó, ta ko tìm thấy hình nên ko đăng được :v



“Được ! Cám ơn Tống đại ca !” Nghe có đồ ăn ngon, hai mắt tiểu thiếu chủ liền sáng rực. Biểu tình thèm thuồng không hề che dấu kia làm Tống Hạo Nhiên cười khẽ, cũng không ngại bẩn, tiến lên ôm đầu cậu vò loạn một hồi.


Tiểu thiếu chủ tinh tế thưởng thức mỹ thực trong miệng, trong lòng vô cùng thỏa mãn, âm thầm cảm thán nói : Tống đại ca thật tốt, có thứ tốt cũng không quên cùng mình chia sẻ !



Có qua có lại mới toại lòng nhau. Tiểu thiếu chủ cấp bậc lễ nghĩa vô cùng đầy đủ, tất cảm thấy mình cũng nên chia sẻ thức ăn cho Tống đại ca nếm thử, vì thế cắt một miếng beefsteak, thành thành thật thật quét tương rắc tiêu loạn một hồi, đưa tới bên miệng Tống Hạo Nhiên, mở miệng chờ mong,“Beefsteak của em cũng ngon lắm, Tống đại ca nếm thử xem.”



Tống Hạo Nhiên giật mình, sau đó nhanh chóng ăn vào, thấy đứa nhỏ nhà mình nghiêng đầu nhìn lại, mặt đầy vui sướng, không biết vì sao cảm thấy hương vị beefsteak trong miệng đều trở nên ngọt nhẹ.



Bộ dáng hai người chia nhau thức ăn, anh một miếng em một miếng, thân mật khắng khít khiến Lâm Văn Bác có chút ngạc nhiên. Xem ra, bạn tốt đối với Cung Lê Hân không phải thích bình thường. Nếu không phải tận mắt thấy, hắn thật sự không tưởng tượng nổi với tính tình lãnh huyết vô tình như thế của cậu ta, cũng có thể làm ra chuyện dịu dàng thế này.



Bất quá, đút Cung Lê Hân quả thật rất có lạc thú, chỉ riêng bộ dáng chuyên chú ăn thức ăn của đối phương cũng đủ làm nên cảnh đẹp ý vui, khiến khẩu vị người khác chỉ có thêm ngon. Lâm Văn Bác trong lòng xúc động, cũng đem món cá của mình cống hiến một phần. Ba người dùng bữa tối vô cùng hòa thuận vui vẻ.



Đến khi cả ba cảm thấy mĩ mãn, rời khỏi nhà hàng cũng đã qua hai giờ. Trở lại Cung gia, Cung phụ cùng Cung Hương Di đã dùng xong bữa, đang ngồi ở phòng khách bàn luận chuyên thu thập vật tư.



Thấy ba người cùng bước vào, Cung Hương Di lập tức im lặng không nói chuyện, ánh mắt nhìn Cung Lê Hân đình trệ vài giây, ngầm có ý châm chọc.



Đã trải qua kiếp trước, cô đương nhiên biết cảm tình của Cung Lê Hân đối với Lâm Văn Bác. Nhưng Lâm Văn Bác khuynh hướng bình thường, căn bản không thích nam nhân, tính kế này nọ của Cung Lê Hân tất cả đều là công dã tràng. Cô lúc này cũng không cần phải phòng bị chuyện cả hai ở chung, cứ tùy bọn họ, dù sao cũng là Cung Lê Hân tự rước lấy nhục nhã. Tình địch chân chính của cô đến sau khi bùng nổ mạt thế mới thật sự xuất hiện, không cần phải khẩn cấp. (Carly: sai lầm là đây ah _.__||| )



Hơn nữa, trải qua hai tháng quan sát, bình thường Cung Lê Hân ngoại trừ lên lớp thì không làm chuyện gì khác, ăn ngủ ngủ ăn, nửa điểm ý thức gian nan cực khổ cũng không có. Cô đã có thể khẳng định, Cung Lê Hân tuy rằng tính cách có chút khác thường, nhưng không phải trùng sinh trở về. Như vậy thì tốt, đến lúc đó cô có thể dễ dàng bỏ nó lại, đời này mặc nó tự sinh tự diệt. (chậc chậc càng làm càng sai ah)