Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 125 :

Ngày đăng: 12:12 18/04/20


Trong hành trình quay về ngồi trên chiếc Hummer, bọn Lưu Thanh mặt nghiêm túc, thân mặc một bộ quần áo liền mũ màu đen ngồi cạnh anh em Kim gia. Từ khi theo Cung Lê Hân, thần kinh điều chỉnh sắc mặt của bọn họ đã theo những sự kiện thần kỳ mà triệt để đứt đoạn rồi, biến thành cái thứ gọi là “mặt than”



, đương nhiên, sức thừa nhận của bọn họ cũng theo đó mà tăng lên đều đều, tin rằng không bao lâu nữa cũng có thể ‘Thái Sơn sụp đổ mà mặt vẫn không đổi sắc’. Lưu Thanh ngồi cạnh Kim Thượng Huy người cứng ngắc, y như một bức tượng đá, ngay cả đồng tử cũng không dám động, nhưng tiểu nhân trong nội tâm hắn đang rất luống cuống, mặt đầy nước mắt lăn lộn dưới đất, kêu rên nói : Má ơi! Lại tới nữa, tới nữa rồi! Trời ạ! Ai cứu với! o(>﹏<)o “Ca ca, đừng ngửi, không thể ăn anh ấy!”



Có lẽ cảm nhận được cảm xúc gần như muốn bỏ chạy của Lưu Thanh, Kim Thượng Ngọc một tay kéo Kim Thượng Huy đang hít hít ngửi ngửi hắn lại, thấp giọng nói. Đúng vậy, thịt tôi rất chua, còn dính mùi đất, vì tôi là thổ hệ dị năng giả a! Lưu Thanh thật rất muốn xả ra một câu như vậy, lại nửa chữ cũng không nói ra lời. Nhưng nhìn theo tầm mắt người bên cạnh thì trông hắn như đang mỉm cười, khí độ phong thái rất tuyệt đỉnh, làm ba người Tiểu Thủy ngồi gần bội phục không thôi. Đây là lần đầu Kim Thượng Huy bị “nhốt”



trong một không gian chật chội như vậy, cảm xúc cực kỳ bất ổn. Kim Thượng Ngọc không đành lòng chúc phúc làm tổn thương y, lại không thể nguyền rủa khiến tinh lực của y dư thừa mà trở nên thèm ăn, chỉ đành chúc phúc cho những người trong xe, tránh bị Kim Thượng Huy đột nhiên bùng phát gây khó dễ. Nhưng dù vậy, Kim Thượng Huy vẫn rất hứng thú với mấy người trong xe, thường với với người qua nghiên cứu. Đứa nhỏ được ba tuổi, đó chính là thời điểm tâm trí nó chỉ mới vào sơ khai, khó tránh khỏi đôi lúc hiếu kỳ, nên hiện tại khá khổ cho mấy người Lưu Thanh. ╰( ̄▽ ̄)╭ Cứ như vậy, Kim Thượng Huy bị Kim Thượng Ngọc liên tục giáo huấn, tâm tình trở nên bực bội, đột nhiên quay đầu rống một tiếng với Lưu Thanh, tay thì vươn tới, nhanh như điện cắt qua má hắn. Mắt Lưu Thanh giựt giựt, ngây người ngồi yên tại chỗ, hai má chậm rãi chảy xuống hai dòng máu tươi, trong lòng thầm đếm : đã là lần thứ hai mươi chín rồi! 〒▽〒 Kim Thượng Ngọc mạnh tay nhấn tay Kim Thượng Huy lại, mỉm cười ngọt ngào với Lưu Thanh,”



Lưu đại ca, rất xin lỗi a!”



Cô vừa nói vừa đưa tay đặt lên má Lưu Thanh, một luồng sáng trắng lóe lên, mặt Lưu Thanh lại khôi phục như ban đầu. Nếu không phải nhờ có chúc phúc hộ thân, Kim Thượng Huy cũng không chỉ đơn giản cắt qua như thế mà đã cào ngang cổ hắn rồi. “Không sao.”



Lưu Thanh nghiêm mặt lắc đầu, miệng thốt ra hai chữ, người cực kỳ cứng nhắc. “Lưu đại ca, các anh phải giúp em che giấu năng lực trị thương này nha. Bằng không về sau các anh bị thương em sẽ không chữa đâu!”



Kim Thượng Ngọc cười tủm tỉm bổ sung. Đây là uy hiếp trắng trợn a, còn ngang nhiên dụ dỗ nữa. Nói ra, thì về sau bị thương chỉ có thể chờ chết, nhưng không nói, thì về sau sẽ có thêm một bác sĩ vạn năng, tương đương với có thêm vài cái mạng. Bọn Lưu Thanh đều đồng loạt gật đầu,”
Nhìn thấy tất cả hành động của Kim Thượng Huy, Lâm Văn Bác ôm vai Cung Lê Hân cười nói. “Em cũng thế.”



Cung Lê Hân ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói. “Ân, tính cách hai người rất giống nhau, trực lai trực vãng*, không rành thế sự, khó trách hợp nhau như thế.”



Ý cười trên mặt Lâm Văn Bác càng sâu, hôn nhẹ lên trán Cung Lê Hân, nửa tha nửa ôm mang cậu lên xe.(* : ngay thẳng, thẳng thắn, chính trực) Cung Lê Hân vội vàng đưa tay gọi Kim Thượng Huy. Kim Thượng Huy ngồi cạnh cậu, mở lòng bàn tay ra, lộ ra thần sắc ủy khuất cùng khát vọng. Còn hai cái “hàng ế”



a. o(︶︿︶)o Cung Lê Hân mỉm cười, đổi hai viên phong hệ cấp ba đê giai thành một viên kim hệ cấp ba cao giai. Đồng tử Kim Thượng Huy chuyển chuyển, đáy mắt lướt qua một mạt lưu quang sáng rực, dùng ngón tay sắc bén cẩn thận cọ cọ hai gò má trắng nõn của thiếu niên, khóe môi kéo cong về hai bên, biểu lộ vui vẻ sâu trong nội tâm mình. “Anh ấy cười!”



Kim Thượng Ngọc ngồi cạnh Lâm Văn Bác thấy thế thì ngạc nhiên không dám tin nỉ non, chua xót trong lòng tất cả đều biến thành mừng rỡ. Giờ này phút này, cô đã mơ hồ ý thức được, đi theo Cung Lê Hân, có lẽ là quyết định chính xác nhất đời này của cô. ———————————————— [1] Hội chứng Stockholm : Trong tâm lý tội phạm học có 1 hội chứng, gọi là hội chứng Stockholm, đã được thế giới công nhận. Hội chứng này sở dĩ có tên gọi như vậy bắt nguồn từ 1 vụ cướp ngân hàng năm 1973, tại Stockholm, Thụy Điển. Đây là tên khoa học của 1 hội chứng mà nạn nhân lại nảy sinh tình cảm với tội phạm bắt giữ mình. Hay có thể nói 1 cách đơn giản là hội chứng yêu ngược, càng bị đối xử tàn nhẫn, càng bị ngược đãi nhưng chỉ cần họ tốt một chút thì lại nảy sinh tình cảm với người ngược đãi mình. Xét 1 cách toàn diện, triệu chứng tâm lý này đã được chứng minh và kiểm nghiệm qua rất nhiều trường hợp, cho nên chắc chắn là hiện tượng có thật, có khả năng xảy ra. Vì theo các nhà tâm lý học lý giải, hiện tượng này xuất phát từ trạng thức tự vệ tự giác, hoặc tự phát của người bị hại, họ có biểu hiện xây dựng mối quan hệ mất thiết với kẻ bắt cóc, và hoàn toàn ko bị áp lực khi đang bị bắt giữ. Hay nói 1 cách khác, vô thức yêu mến người hại mình. Chuyên gia tâm lý học Frank Ochberg nhận xét: “Đầu tiên, nỗi sợ hãi bất ngờ đến với các con tin, họ đinh ninh rằng mình sẽ chết. Sau đó, họ lại trải nghiệm trạng thái giống như một đứa trẻ – không thể tự ăn, nói hoặc đi vệ sinh mà không có sự cho phép. Vì vậy, những hành động nhỏ của kẻ bắt cóc con tin như cho ăn, uống đã dẫn đến sự biết ơn ban đầu. Các con tin dần rơi vào trạng thái tự phủ nhận thực tế rằng chính những kẻ bắt cóc đã đẩy họ vào tình huống như vậy, và trong tâm trí họ lại cho rằng đó là những kẻ “tối cao”



có quyền quyết định việc họ được sống hay phải chết”



. (Theo Wikipedia) ************************************* C : mấy cái biểu tình là ta tự thêm vào nhá :v cái nào khớp vs hoàn cảnh thì là minh họa, còn ko khớp thì chính là nội tâm ta lúc đó đó =))))))